Giang Tứ thả tay xuống, ngoái nhìn lại chẳng hề có một cảm xúc nào.
Hai nam sinh ở phía sau bị đôi mắt đen láy kia liếc nhìn đến sững sờ, cuống quít quay đầu bước vào thang thoát hiểm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trước người có một cô gái khẽ nói.
“Cái gì.” Giang Tứ không biểu hiện gì quay đầu lại.
“Đột nhiên anh lại rút bút ra.” Tống Vãn Chi chần chừ một lúc, không xác định được lại nhẹ giọng: “Hẳn là có nguyên nhân, đúng chứ?”
Giang Tứ hơi buông hờ ánh mắt nhìn cô, sau mấy giây trầm mặc, giọng điệu của anh tản mạn đưa mắt nhìn lại: “Bạn nhỏ đừng hỏi nhiều như vậy.”
“?”
Tống Vãn Chi có hơi nhíu mày, muốn nói cái gì đó. Nhưng trùng hợp thang máy lại ngừng vào lúc này, lần này chính là thang máy trống, đương nhiên là không còn ai lên tầng ba nữa.
Giang Tứ đi theo sau lưng Tống Vãn Chi bước vào trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, ở trong thang máy an tĩnh chùng xuống, Tống Vãn Chi dùng hết dũng khí mà mở miệng: “Tôi mười tám rồi.”
“Ừm.” Người kia lười biếng đáp lại một tiếng, dừng một chút, lại thấp tầm nhìn, tiêu điểm rơi xuống đỉnh đầu cô gái đứng trước người anh: “Cho nên.”
Tống Vãn Chi nhìn qua cửa thang máy, càng nhíu mày: “Không phải là bạn nhỏ.”
Giang Tứ không hề đáp lại, trong giọng nói khàn khàn miễn cưỡng bật ra một tiếng cười.
Thang máy đến lầu một.
Tống Vãn Chi ôm sách bước ra khỏi thang máy, dừng lại, sau khi do dự, cô vẫn chủ động mở miệng: “Tôi muốn đến khu tự học của lầu một, tạm biệt học... trưởng.”
Đôi chân dài đang bước đến của Giang Tứ dừng lại, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mười giờ hơn mà vẫn còn tự học, muốn đứng đầu cấp đến thế sao?”
“Không phải.” Tống Vãn Chi để lộ sách trong tay ra: “Là chuẩn bị cho việc khảo hạch của trung tâm hệ thống không người vào tuần sau, mục trong sách tham khảo tương đối nhiều, tôi lo rằng mình không chuẩn bị hết.”
“Muốn được nhất khoá, vừa phải chuẩn bị bài của chương trình học năm hai, lại phải chuẩn bị phỏng vấn hội sinh viên mà em còn muốn tham gia khảo hạch của trung tâm không người.” Giang Tứ vẫn cười tản mạn, lông mày hơi nhíu lại: “Không tốn sức sao?”
Tống Vãn Chi cúi đầu, giọng nói theo bản năng nhẹ đến mức khó xem xét: “Anh cũng như thế này.”
Hết lần này tới lần khác Giang Tứ nghe thấy thì càng nhíu mày: “Em so với tôi làm gì.”
“...”
Tống Vãn Chi cứng lại.
Trong thang máy yên tĩnh hồi lâu, cô thấp giọng mở miệng: “Tôi biết, tôi không có trí thông minh 150+ như anh, nhưng tôi có thể cố gắng nhiều.”
Cho dù không đuổi kịp nhưng cũng có thể đến gần anh thêm một chút chứ không thể bị ném xa đến vậy.
Giang Tứ ngừng hai giây, thở dài: “Sao em luôn thích hiểu lầm tôi vậy?”
“?” Tống Vãn Chi mờ mịt nhìn anh.
“Bỏ đi.” Giang Tứ đi về phía cô, lúc đi ngang qua thì tiện tay rút lấy sách cô ôm trong ngực, anh kẹp vào khuỷu tay bên người, lười biếng hướng mặt đi về khu vực tự học ở lầu một: “Đến đây. Học trưởng giúp em học bù.”
Tống Vãn Chi ngây ngốc tại chỗ.
Người kia đi ra ngoài rồi cô mới hoàn hồn, bối rối quay người: “Không cần, tự tôi được rồi…”
Xém chút đã đụng vào tấm lưng to lớn của người nào đó.
Tống Vãn Chi vội vàng không kịp chuẩn bị, nắm lấy mép áo khoác của anh mới phanh lại được, cô kinh hoàng nâng mắt.
Giang Tứ yên lặng cười: “Vội cái gì, chậm một chút đi.”
Tống Vãn Chi vội vàng buông áo khoác của anh ra: “Cảm ơn, nhưng mà thật sự không cần đâu, như vậy người khác sẽ hiểu lầm anh vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp đấy.”
“Làm việc vì tình riêng?” Giang Tứ cười tản mạn: “Em được xem là gì của tôi?”
“...”
Tống Vãn Chi nghẹn lại.
Giang Tứ không hề làm khó cô nữa: “Không biết đề cương thi, những mục cố định trong sách tham khảo này, nói tôi vì tình riêng không được. Những người khác đến hỏi tôi cũng sẽ dạy, em không phải là trường hợp đặc biệt.”
Điều kiện tiên quyết là bọn họ phải gặp được tôi.
Giang Tứ thầm bồi thêm một câu dưới đáy lòng.
Nghe được một câu cuối cùng, Tống Vãn Chi có chút mất mát, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, cô căng mặt, nghiêm túc nhìn anh: “Cảm ơn.”
Đối diện với cô gái hai giây, ánh mắt của Giang Tứ lay nhẹ, lại nghiêng người sang nở một nụ cười không đứng đắn: “Học sinh tốt các em nói lời cảm ơn đều trịnh trọng như chuyện lạ vậy sao?”
Tống Vãn Chi vô thức trả lời: “Cũng không phải...”
“Đi.” Giang Tứ đè cảm xúc mở mắt, đi về phía trước.
“Ơ.”
Báo động bão, trận mưa to kia đổ xuống vào lúc 11 giờ tối.
Ban đầu, không có ai trong khu tự học quan tâm đến nó cho lắm, cứ tưởng rằng là một cơn mưa to mùa hè bình thường thôi, nó cũng chỉ là một trận tấn công muộn màng cuối mùa hè. Mãi đến khi những hạt mưa kia nện lên cửa sổ tạo thành tiếng vang lộp bộp, bên ngoài lầu gió thét cây khóc, sấm sét vang dội, dường như kéo ra một bản giao hưởng lớn chật vật trong bóng đêm đen kịt. Bọn họ mới ý thức được cơn mưa này quá dữ dội. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tống Vãn Chi thường ở thành phố duyên hải, trong trí nhớ của cô rất hiếm khi bắt gặp trận mưa vô cùng lớn thế như thế này, nhất thời có chút thất thần, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng đêm còn nồng hơn cả mực tàu, cái gì cũng không nhìn rõ.
Mùi mưa ẩm ướt quyện vào trong gió không biết lén chuồn vào từ trong cánh cửa sổ không được đóng kín nào đó từ lúc nào, cũng khiến cho nhiệt độ trong đêm khuya giảm xuống, tăng thêm một tầng khí lạnh.
Tống Vãn Chi vô thức khoanh tay lại, cô quay đầu, đè giọng nói xuống rất nhẹ: “Anh có đem theo ô không?”
Giang Tứ đang viết khung kiến thức trên quyển sách kia lên trên giấy, nghe vậy thì ngước mắt, xoay cây bút ký tên dài nhỏ kia một vòng: “Giấy bút đều là dùng của em, em nói xem.”
Tống Vãn Chi cầm balo lên đặt dựa vào thành ghế, lấy cái ô gấp bên trong ra đưa cho Giang Tứ: “Anh dùng của tôi đi.”
Giang Tứ không nhận: “Vậy em dùng gì.”
“Tôi.” Tống Vãn Chi chần chờ quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ: “Tôi có thể đợi mưa tạnh rồi về.”
“Nếu như nó không ngừng thì sao?”
Tống Vãn Chi nhíu mày: “Chắc hẳn là sẽ không đâu.”
“...”
Giang Tứ khẽ xuỳ một tiếng, anh đưa tay cầm lấy chiếc ô gấp đã bị nước mưa làm mòn hơn nửa, một tay khác lại kéo balo của Tống Vãn Chi sang, trực tiếp thả nó về.
Tống Vãn Chi không hiểu, vội vàng muốn ngăn cản: “Giang Tứ?”
“Loại trời bão như thế này, bung ô ngoại trừ bị thổi chạy thì không có tác dụng gì khác. Nhất là kiểu người như em đấy.” Giang Tứ thả lại vào túi, lười biếng mỉm cười, liếc sang Tống Vãn Chi, như tiện tay mà vỗ vỗ lên balo của cô: “Có lẽ chỉ cần gió thổi qua một cái thôi sẽ treo em lên cây ngay.”
Tống Vãn Chi mang biểu cảm căng thẳng, sau một hồi trầm mặc mới không cam lòng thấp giọng phản bác: “Tôi không có yếu đuối giống như anh nói vậy đâu.”
“Phải không đó?” Giang Tứ ở cạnh chống trán, nhìn sang cô không nháy mắt một cái: “Ví dụ như.”
“Vào lớp hai năm tiểu học tôi còn đại diện cho lớp tham gia rất nhiều hạng mục của đại hội thể thao, sau này mới…”
Bỗng nhiên Tống Vãn Chi trầm mặc.
Cô vô thức buông tầm mắt xuống, giấu đi mắt cá chân rất nhỏ dưới váy của mình.
Ý cười trong đôi mắt tối như mực của Giang Tứ trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn mang biểu cảm tản mạn như bình thường, nói: “Ồ, tôi nhìn không ra, xem ra em còn rất lợi hại nha?”
Tống Vãn Chi không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục làm bài luyện tập.
Trên mặt đồng hồ của “khu xoát đêm” rất nhanh, kim đồng hồ đã chạy qua 12 giờ.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, gió lạnh rít gào, hoàn toàn không có chút ý tứ nào là muốn ngừng lại. Nhiệt độ trong thư viện càng ngày càng thấp, đều có thể nghe được tiếng thấp giọng nói chuyện nhỏ vụn phiền muộn với nhau ở các ngõ ngách trong khu cày đêm. Đa số mọi người đều giống như Giang Tứ và Tống Vãn Chi, không hề chuẩn bị gì, đột nhiên bị cơn mưa to này vây lại ở đây.
“Ọt ọt.”
Một tiếng động khó chịu khẽ vang lên.
Ngòi bút xoát xoát đảo qua mặt giấy của Giang Tứ dừng lại. Sau một hai giây, anh cười như không cười nghiêng mặt qua, nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cạnh cách một chỗ trống.
Tống Vãn Chi cúi đầu học vô cùng chân thành, không ngừng viết lách, phảng phất như hoàn toàn hoà nhập vào vật, bất động.
Nếu như không phải da mặt bên cạnh mấy túm tóc dài bên cạnh càng ngày càng ửng đỏ thì có lẽ Giang Tứ đã bị dáng vẻ chuyên tâm dốc lòng học tập kia của cô lừa gạt rồi.
“Đừng giả vờ.” Giang Tứ cười đến mức giọng nói có hơi khàn: “Tôi nghe thấy được.”
“...”
Tống Vãn Chi ở bên cạnh tránh đi ánh mắt của anh, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng nhắm mắt.
“Đến xoát đêm sao lại không chuẩn bị thức ăn?”
“Không định nán lại lâu.” Tống Vãn Chi giải thích, kéo cái ghế ra đứng dậy.
Giang Tứ áp vào trong thành ghế, nâng mắt lên hỏi: “Đi làm cái gì?”
“Đi tìm vài cuốn sách.” Tống Vãn Chi có hơi ngượng ngùng: “Khi tôi đói, hiệu xuất làm việc rất thấp, sau đó làm bài ngoại khoá sẽ dễ quên.”
“?”
Không cho Giang Tứ cơ hội nói thêm gì đó, Tống Vãn Chi mang gương mặt đỏ thắm đã nhanh chóng bước về khu đọc sách.
Vất vả lắm mới trốn được vào giữa giá sách, cắt được ánh mắt như có như không bao trùm phía sau, Tống Vãn Chi che gương mặt đỏ bừng, tựa vào tường trước giá sách chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng vùi mặt vào giữa cánh tay.
“Thật là mất mặt mà...”
Cô gái ép giọng nói xuống gần như yên tĩnh phiền muộn khốn quẫn như thế.
Khu tự học.
Giang Tứ thu hồi đôi mắt mỉm cười, cầm bút lên kết thúc công việc liên quan đến sơ đồ, mấy nét bút cuối cùng lác đác lướt qua, ngòi bút dừng lại giữa không trung.
Ở mấy giây, anh cười nhẹ một tiếng, bút lại rơi xuống góc phải bên dưới tờ giấy.
Xoát xoát hai cái.
Một chữ lạc khoản đường hoàng nổi trên giấy: “Giang Tứ.” “Chậc.” Giang Tứ thu bút, nửa ghét bỏ nửa đùa cợt buông thấp mắt: “Có ấu trĩ quá hay không.”
Nói như vậy nhưng anh vẫn cầm trang giấy lên, thưởng thức phần lạc khoản một lần nữa.
Bạn nhỏ trông thấy, đoán chừng sẽ lại buồn bực đến đỏ mặt rồi đây.
Chính cô tự nhận sự ức hiếp của người khác, còn đụng họng súng lên người anh nên cũng không thể trách anh.
Không đợi hình ảnh trong trí tưởng tượng của Giang Tứ rút đi, bên cạnh bàn học dài có một bóng dáng dừng lại.
Theo sát là một giọng nữ kinh hãi vang lên: “Học trưởng Giang Tứ, thật sự là anh sao?”
Giang Tứ buông giấy xuống.
Trên gương mặt thanh tuyển lướt qua ý cười nhẹ, nhìn kỹ vẫn là thần thái lười nhác kia, không có gì đứng đắn ngồi ở đó, nhưng vẫn giống như đột nhiên cách xa đi rất nhiều.
“Em với bạn của em cũng bị vây ở đây, vừa vặn sang đây thấy bóng lưng giống như học trưởng, em còn tưởng là nhận lầm nữa.” Cô gái hưng phấn nói xong, đẩy hộp sữa bò trong tay về phía trước mặt Giang Tứ: “Cái này, cái này em tặng cho học trưởng. Không quấy rầy anh học tập nữa, em đi về trước đây.”
Câu “không cần” kia sắp đến môi nhưng không nói ra, dư quang của Giang Tứ lướt qua sau giá sách cách đó không xa ở lối ra cuối cùng, sau đó vẫn sửa lại: “Cảm ơn.”
“!”
Cô gái kinh hỉ đỏ mắt nhanh chân bước đi.
Lúc Tống Vãn Chi ôm sách quay lại, Giang Tứ đang ngồi tê đít trước ghế, chân dài đặt trên mặt đất, giữa tay phải khoác lên trước mép bàn không còn chuyển bút một lần nào.
Ngón tay anh rất dài, khớp xương rõ ràng mà không quá lố, làn da sáng màu dưới ánh sáng tựa như một loại ngọc nào đó, thế là loại chuyển cầm bút viết này được anh làm hệt như biểu diễn một loại nghệ thuật nào đó.
Tống Vãn Chi cúi đầu nhìn mình một chút.
Nhỏ bé trăng trắng, nhỏ con, nhất là khi so với anh, có lẽ sẽ hệt như chưa hoàn toàn phát dục.
... Cũng khó trách anh luôn gọi cô là bạn nhỏ.
Tống Vãn Chi giẫm lên suy nghĩ, uể oải chậm rãi đi về, yên tĩnh ngồi xuống rồi lật sách ra.
Vừa lật hai trang, cộp, một hộp sữa bò đóng nắp đã rơi vào giữa trang sách.
Tống Vãn Chi giật mình, hốt hoảng trợn giương mắt lên nhìn anh.
“Bữa ăn khuya của em. Có bút đỏ không?”
“...” Giữa hai câu của người này không hề giảm xóc cho cô, Tống Vãn Chi vẫn chưa hết sợ hãi lấy ra một cây bút màu đỏ, đưa cho Giang Tứ: “Hộp sữa bò này từ đâu ra thế?”
Giang Tứ không ngẩng mắt, miễn cưỡng nhận lấy bút, viết trọng điểm lên đề cương: “Không biết.”
Tống Vãn Chi: “?”
Tống Vãn Chi vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng bên kia Giang Tứ đã viết ra hết trọng điểm, đẩy đề cương kiến thức mà anh đã sửa lại đến: “Em cứ chuẩn bị bài theo cái này. Ba sao đến một sao là phân cấp tầm quan trọng, lằn ngang là cơ sở bộ phận, nắm giữ trình độ mình cân nhắc.”
Tống Vãn Chi nhận lấy tờ giấy kia, con ngươi khẽ run lên.
Trong bút tích mạnh mẽ trên giấy đường hoàng lại bó buộc, gần như trầm ổn hơn nhiều so với thời cấp ba, hơn nữa nét chữ cũng rõ ràng, không hề viết ngoáy một chút nào, hiển nhiên là được viết rất chân thành.
Làn sóng nóng trong lòng Tống Vãn Chi sắp tràn vào hốc mắt, cô có hơi bối rối trừng mắt nhìn, đè xuống ý chua chát: “Cảm ơn.”
Giang