Nguyên Hạo cũng cảm thấy hơi khó để có thể tin chuyện này được.
"Ha, thế này là giả vờ không quen sao?" Đợi phản ứng kịp rồi, anh ấy mừng rỡ quay đầu lại: "Đây chính là cô gái nhỏ đầu tiên chẳng những không bị sức quyến rũ của cậu ảnh hưởng mà còn sợ cậu như hổ đấy. Cậu mau tự kiểm điểm lại mình xem rốt cuộc cậu có gây ra tội ác tày trời nào mà người với thần cũng đều phẫn nộ không hả?"
Giang Tứ khẽ híp hạ mắt, chiếc bật lửa màu bạc giữa các ngón tay thon dài bị anh xoay vài vòng rồi lại bị anh câu về lòng bàn tay. Trong mắt anh hơi nổi lên một chút cảm xúc rồi chợt bị đè ép xuống.
"Làm sao tôi biết được chứ." Anh cầm ly rượu lên, thuận miệng nói.
Nguyên Hạo suy nghĩ một lát, khẳng định: "Chắc là cô gái nhỏ bị cái câu "chơi lâu" ở ngày hôm đó của cậu dọa sợ rồi."
Giang Tứ im ắng mỉm cười một cái, hạ tầm mắt xuống.
Cửa ra vào lều cách đó không xa.
Tống Vãn Chi âm thầm thả lỏng bờ vai căng cứng. Ánh mắt xéo qua của cô thấy người kia đã dời đi tầm mắt, trông giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô cũng trút bỏ được sự căng thẳng và bối rối, nhưng sau khi suy xét lại thì ào ạt trào lên mấy viên bong bóng chua xót.
Có lẽ, anh đã quên rằng mình đã từng gặp cô.
Như vậy cũng tốt... Như vậy mới phải.
Tống Vãn Chi nhẹ nhàng hít sâu một cái, giống như phun ra những viên bong bóng chua xót tận đáy lòng kia ra vậy. Cô ngẩng đầu lên rồi ngoái nhìn lại một lần nữa, nhìn về bọn Khang Tiệp vẫn còn đang thương lượng ở phía trước cách đó hai thước.
Nhân viên cửa hàng tên Tiểu Tỉnh đang cười trừ: "Bên ngoài thực sự không còn chỗ nữa, thương lượng một chút đi, dù sao các cậu cũng đâu có dùng cái bàn trống kia đâu?"
"Thương lượng cũng không được, đã thống nhất cả rồi mà." Nam sinh đứng dậy trước đó lộ ra biểu cảm khó coi: "Phó chủ tịch và các trưởng phòng của bọn tôi đều ở đây. Nếu như tôi đồng ý với phía các người thì trong cuộc liên hoan chính thức của hội sinh viên trường lại bị người ngoài chen vào một bàn, điều này được xem là làm mất mặt của các bộ môn trước mặt người khác. Trở về trưởng phòng không mắng chết tôi mới là lạ đó."
Nhân viên cửa hàng còn muốn nói điều gì nữa.
"Bỏ đi. Không đồng ý thì thôi, bọn tôi đổi chỗ khác." Khang Tiệp mất kiên nhẫn một chút. Cô quay người lại, đúng lúc đối mặt với Tống Vãn Chi đứng ở cửa, cô ấy chần chừ một lúc: "Cậu... Chân cậu không sao chứ?"
Tống Vãn Chi khôi phục tinh thần, khẽ lắc đầu: "Mấy bước đi đường thôi mà, không sao cả."
"Vậy..."
"Học trưởng!" Đột nhiên, có một nữ sinh trong lều chạy đến, dừng lại ở bên cạnh cậu bạn trợ lý chịu trách nhiệm trong phòng nội vụ kia: "Chủ tịch bảo liên hoan thôi mà, không cần phải đuổi người đâu."
Nam trợ lý trong phòng nội vụ không xác định mà hỏi lại: "Phó chủ tịch Giang nói sao?"
"Ừm."
Nam trợ lý mang vẻ mặt cổ quái, ngẩng đầu, ánh mắt vút qua người bốn nữ sinh đứng sau nhân viên cửa hàng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của người dẫn đầu là Khang Tiệp.
Sau một hai giây cậu ta mới để lộ ra biểu cảm "thì ra là thế".
"Được rồi, dù sao cũng đều là đàn em, nói không chừng sau này còn là người của hội sinh viên chúng ta nữa. Mọi người cứ đến ngồi đi." Nam trợ lý nở một nụ cười, nhiệt tình dẫn bọn cô qua đó.
Nói là một bàn đơn độc thế thôi nhưng nó cách còn chưa đến ba mươi centimet so với cái bàn gần nhất của hội sinh viên bên kia.
Tống Vãn Chi với Vương Ý Huyên ngồi một bên, sau khi cô ngồi xuống, Vương Ý Huyên nhanh chóng quay đầu qua, nhỏ giọng thầm thì: "Học trưởng này trở mặt cũng nhanh quá nhỉ?"
"..."
Còn chưa dứt lời, nam trợ lý vừa mới rời khỏi lại mỉm cười đi đến gần.
Vương Ý Huyên giật nảy mình, vội vàng thẳng eo trở về, giả vờ rằng bản thân mình chưa từng nói gì cả.
Đương nhiên là nam trợ lý kia không hề nghe thấy, cậu ta đặt vỉ sắt nướng thịt trong tay lên bàn, vô tư đứng trước mặt Khang Tiệp: "Các đàn em đừng khách sáo nhé, đây là do bọn tôi đã đặt nhiều đấy - Đêm nay cửa hàng của họ đông khách, chắc chắn thức ăn đưa lên sẽ rất chậm, mọi người cứ ăn trước đi."
Khang Tiệp có hơi ù ù cạc cạc, nhưng vẫn tiếp nhận: "Cảm ơn học trưởng."
"Ai dô, bạn đàn em này." Nam trợ lý cúi người xuống hỏi: "Bạn quen với phó chủ tịch Giang của bọn tôi sao?"
Khang Tiệp nhíu mày, ngẩng đầu: "Học trưởng Giang Tứ?"
Mắt nam trợ lý sáng lên: "Quả nhiên là có quen biết sao?."
"Tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy không hề biết tôi nha." Khang Tiệp mỉm cười, cúi đầu lật menu: "Tôi học ở trường trung học trực thuộc Đại học S đấy, danh hiệu của phó chủ tịch các người vào hai năm trước đã được truyền đi rồi, cái câu Đại học S và Giang Tứ, ít nhất phải có một... Còn có ai trong toàn trường trung học trực thuộc chưa từng nghe qua đâu chứ?"
"A, mọi người không quen sao?" Nam trợ lý hơi sửng sốt một chút, dường như thật sự rất bất ngờ, sau đó lại lập tức cười: "Không sao không sao, sớm muộn gì cũng quen biết thôi."
"?"
Đối phương không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người lại.
Nhưng bên phía mấy bàn bên kia thỉnh thoảng cũng vẫn có người nhìn về bên này, tầm mắt đều hướng về phía Khang Tiệp, còn thường xuyên có vài tiếng cười truyền đến nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Khang Tiệp không hiểu nổi, quay đầu lại: "Có phải anh ta uống nhiều rồi không?"
"Nó mới là không phải đấy." Vương Ý Huyên cúi đầu, lộ ra biểu cảm trêu ghẹo mập mờ: "Tớ biết vì sao bọn họ lại phản ứng như thế này rồi."
"Vì sao chứ?"
"Trên diễn đàn của trường học đã sớm có một bài post, không biết vị trâu bò thần thông quảng đại nào lại đào được ảnh chụp tất cả các bạn gái từ thời cấp ba trước đây của Giang Tứ." Vương Ý Huyên nháy mắt với Khang Tiệp mấy cái: "Tất cả đều là siêu cấp đại mỹ nữ giống như chị Khang cậu đây, đều là đóa hoa quý của nhân gian. Nghe nói Giang Tứ cũng đã tự mình thừa nhận rằng anh ấy chỉ thích kiểu thế này thôi!"
"Cho nên?"
"Rất rõ ràng mà, Giang Tứ trông thấy mặt mũi cậu cho nên mới cho chúng ta đến ghép bàn đấy."
"..."
Hai người tán gẫu rất náo nhiệt, tiếng động ở mấy bàn xung quanh của hội sinh viên kia cũng càng xao động hơn.
Giữa bối cảnh tiếng nói hỗn loạn hệt như thuỷ triều, sóng sau cao hơn sóng trước, mãnh liệt va chạm vào nhau. Có chiếc thuyền lá trong biển ngạt thở nhẹ nhàng phiêu diêu giữa những cơn sóng biển phủ kín kia.
Tống Vãn Chi an tĩnh rũ mắt, xem menu.
Chuyện này không tính là gì cả. Thật đấy.
Dù sao, cô cũng đã tận mắt trông thấy đám bạn gái trước đây trong truyền thuyết của anh tại rất nhiều nơi hẻo lánh trong trường trung học An Kiều.
Thế giới sau khi thích một người sẽ trở nên rất nhỏ. Giống như cho dù bạn có đi đến nơi đâu đi nữa thì cũng sẽ đều có thể nghe thấy tên của anh, trông thấy bóng dáng của anh. Có điều, những nụ cười trương dương nhưng lại bừa bãi, những cái nhìn chăm chú vừa vụn vặt vừa lười biếng, những bàn tay kéo lấy cánh tay của anh để thị uy, những cái kiểng chân chạm vào môi và cằm anh, tất cả những thứ đó cho tới bây giờ đều không phải là cô.
Cô chỉ đứng ở một nơi hẻo lánh rất xa, khuất sâu trong bóng tối, cứ một mực khổ sở, yên tĩnh ngửa đầu nhìn anh mà thôi.
Hơn nữa, nhắc đến khổ sở thì những lời bàn tán và bông đùa kia đối với cô đều không tính là gì cả.
Tống Vãn Chi từng trông thấy Giang Tứ được nữ sinh khác hôn môi, đại khái là vào chạng vạng tối của một ngày nào đó ở thao trường của trường trung học An Kiều, một mình cô trống rỗng ngồi trên khán đài. Anh dựa vào bức tường đỏ loang lổ sau đài, vừa ngậm thuốc vừa đạm mạc nở nụ cười nghênh đón, ánh mặt trời rọi vào khoé mắt anh, chiếu ra vẻ bất cần hay là một cái gì đó. Anh lấy điếu thuốc xuống rồi ngoắc ngoắc tay với nữ sinh kia, nữ sinh buông xuống sự dè dặt mà hôn lên môi anh. Thế là sách từ đơn trống rỗng, trắng không khác gì so với những ngón tay trắng bệch đang nắm chặt của cô gái.
Cô cố gắng xoay chuyển ánh mắt khỏi nơi đó, không muốn nhìn thêm dù là một lần sau cùng đi chăng nữa.
Đó thật ra cũng chẳng là gì, rất bình thường thôi, Tống Vãn Chi biết rõ, chẳng có bao nhiêu cô gái có thể cưỡng lại được sự mê hoặc thế này của Giang Tứ. Cho nên, anh chưa từng chủ động, cũng không cần phải chủ động, mặc dù ở An Kiều anh bị đùa bỡn là "một tên cặn bã rõ ràng" luôn lưu truyền “ba nguyên tắc không” nhưng vẫn luôn sẽ có thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô cũng là thiêu thân.
Có điều, cô chỉ có thể dừng lại trong tuyết cách một lớp thuỷ tinh trong suốt, cô chẳng thể vượt qua được để nhìn ánh lửa sáng ngời bên trong cửa sổ kia. Lòng cô đã quá nguội lạnh rồi, cô khao khát khoảnh khắc cháy bỏng nóng rực kia biết bao nhiêu cho dù nó có bị đốt thành tro bụi đi chăng nữa nhưng lý trí của cô lại hiểu rõ rằng không phải con thiêu thân nào cũng sẽ có tư cách liều lĩnh và tự do như thế.
Chí ít là cô không có. Lòng tự tôn của cô không cho phép cô giẫm vào vết xe đổ của Lư Nhã.
"... Vãn Chi? Vãn Chi??"
Bỗng dưng có một giọng nói cất cao khiến Tống Vãn Chi hoàn hồn, cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
"Điện thoại di động của cậu đang rung kìa." Vương Ý Huyên sửng sốt một chút.
Gần trong gang tấc, cô gái nâng khoé mắt hơi hơi nhuốm một màu đỏ hồng nhẹ, con ngươi của cô màu trà hệt như lớp màu trên men gốm, ướt át nhưng sạch sẽ.
Tống Vãn Chi chậm rãi hoàn hồn, phát giác mà cầm lấy điện thoại đang rung lên: "Thật xin lỗi, tớ ... Tớ ra ngoài nghe một chút nhé."
"À à được rồi. Cậu đi đi."
Đợi bóng lưng kia biến mất bên ngoài lều, Vương Ý Huyên mới ngơ ngác quay lại hỏi: "Các cậu có cảm thấy đôi mắt của Vãn Chi thật đẹp hay không."
"Mê gái thật đấy." Khang Tiệp trêu cười.
Vương Ý Huyên đỏ mặt: "Thật mà! Trước đó cậu ấy đeo kính nên tớ cũng chẳng để ý lắm, nhìn gần thật sự đúng là vô cùng đẹp mà! Như, như kiểu cái loại trên mạng hay nói, vừa thuần tuý lại vừa mềm mại!"
"Đừng nói với tớ cậu là cong đấy nhé?"
"Ai da, chị Khang này, cậu lại trêu tớ rồi!"
"..."
Cuộc điện thoại này là do Lư Nhã gọi đến.
Tống Vãn Chi không có bạn bè, sau khi Lư Nhã ly hôn với người kia xong, đến ngay cả thân nhân cô cũng chẳng có. Trong nhật ký điện thoại cũng chỉ tồn tại mấy dãy số nhưng cũng chỉ có mẹ là liên lạc với cô.
Trong vườn đồ nướng rất ồn ào, Tống Vãn Chi đã che lại microphone nhưng cũng đều không nghe rõ, đành phải xuôi theo đường cũ đi ra ngoài, bước đến con đường phía ngoài vườn.
Cô đi thuận theo bức tường thấp khoảng hơn mười thước, Tống Vãn Chi rẽ vào trong một ngõ nhỏ, cuối cùng bên cạnh cũng yên tĩnh. Cô dừng lại trước bức tường, bóng cây bên chân nhẹ nhàng lay động hệt như sóng biển, bóng đêm hòa với ánh trăng, mệt mỏi lười nhát nằm trên ngọn cây.
"Chi Chi, con đang ở ngoài trường sao?" Lư Nhã nghe thấy sự yên tĩnh ở phía bên cô mới chủ động hỏi.
"Vâng, đêm nay con liên hoan với bạn cùng phòng."
"Bạn cùng phòng sao? Ừm, như vậy cũng tốt, làm như vậy mới phải, trước kia mẹ cũng cảm thấy con nên kết giao với vài người bạn, phải hướng ngoại một chút..." Lư Nhã dông dài nói về chuyện bạn bè kia xong mới nhớ đến chuyện chính: "Chi Chi, hôm qua con không nói dối mẹ chứ?"
Tống Vãn Chi run lên.
Nhớ đến chuyện đã gạt mẹ bảo rằng mình đã tìm Giang Tứ, cô nhất thời chột dạ, im lặng mấy giây rồi mới khẽ hỏi: "Con nói dối cái gì?"
"Gần chạng vạng tối Tống Dục Kiệt đã gọi điện thoại cho mẹ. Ông ấy nói hôm qua công ty ông ấy có việc đột xuất, không thể qua đó gặp mặt con được." Lư Nhã nhẹ nhàng thở dài: "Sao con lại nói với mẹ hai người trò chuyện rất tốt thế?"
Tống Vãn Chi không đáp lại, chỉ hơi nhíu mày: "Vì sao ông ta lại gọi điện thoại đến cho mẹ?"
Lư Nhã lặng yên.
Tống Vãn Chi siết chặt di động một chút: "Chúng ta cũng đã nói rõ rồi mà, ông ta không cần phải liên lạc với mẹ, cho dù ông ta có liên lạc mẹ cũng không được để ý cơ mà?"
"Đây, đây không phải là do con vừa vào Đại học hay sao?" Lư Nhã chần chờ: