Trước khi cuộc thảo luận quá nhiệt tình này phát triển đến phạm vi mà Tống Vãn Chi cảm thấy không thể khống chế được, một cuộc điện thoại đã cứu vớt cô.
“Là điện thoại của mẹ tớ.” Tống Vãn Chi bối rối từ ghế đứng dậy, cẩn thận xuyên qua vòng vây giữa Hình Thư với Vương Ý Huyên: “Tớ ra ngoài nhận điện thoại một chút nhé.”
“...”
Mãi đến khi cửa phòng ngủ được cô khẽ khép lại, Tống Vãn Chi di chuyển đến hàng lang rồi vẫn cảm giác được còn có hai ánh mắt quỷ dị dò xét dường như đang dính chặt phía sau cô. Dưới cơn chột dạ, cô không thể không đi đến cuối hành lang, dừng trước cửa sổ có ánh trăng trong trẻo. Tống Vãn Chi dựa vào mặt tường vừa lạnh băng vừa cứng bang bang, lúc này mới có chút cảm giác chèo chống mà thả lỏng một chút.
Điện thoại vẫn còn đang run lên giữa lòng bàn tay của cô, Tống Vãn Chi không có thời gian chỉnh lý lại suy nghĩ bị lời nói của Hình Thư quấy đến tán loạn, chỉ có thể nhận điện thoại trước.
“Chi Chi, còn có ba tiếng nữa là đến sinh nhật con rồi đấy?” Điện thoại vừa được nhận, đối diện chính là tiếng nói mang đầy ý cười của Lư Nhã: “Chúc Chi Chi của chúng ta cuối cùng cũng qua lễ thành nhân tròn 18 tuổi sớm một chút.”
Tống Vãn Chi trừng mắt nhìn, vô thức cầm điện thoại xuống xem thời gian: “Ơ, sắp thứ bảy rồi sao.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế, không phải con cũng quên mất ngày sinh nhật của mình rồi chứ? Đây chính là sinh nhật tròn 18 tuổi của con đó, không giống với trước kia đâu!”
“Không có quên.” Tống Vãn Chi buông mắt: “Không chỉ sinh nhật, ngày mai cũng là ngày cuối cùng nhận khoản tiền nuôi dưỡng, con nhớ chứ, chỉ là vừa quên mất đã là tối thứ sáu.”
“Ai da, đứa bé này, con mới 18 thôi đó, sao lại khiến cuộc sống của mình như một người lớn vậy, đến sinh nhật cũng chẳng để trong lòng? Lúc mẹ cỡ tuổi con bây giờ, trước sinh nhật vài ngày đã nhớ rồi.”
Tống Vãn Chi mím môi cười yếu ớt, không nói chuyện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Lư Nhã lại hỏi: “Vừa vặn ngày mai là thứ bảy, con cũng không cần lên lớp, định đón sinh nhật thế nào? Cùng nhau ăn cơm với các bạn cùng phòng sao?”
“Không có, con không có nói cho các cậu ấy biết.”
“Hả? Vì sao chứ?” Lư Nhã sững sờ, khẽ than thở gọi một tiếng Chi Tử: “Con nói lúc trung học con không bạn là vì bận việc học, chuyện nhà cũng nhiều, vất vả lắm lên Đại học mới gặp gỡ được mấy người bạn cùng phòng không tệ lắm, sao vẫn đi về một mình thế kia? Sinh nhật cũng không ai bên cạnh bầu bạn với con như thế này, sao mẹ có thể yên tâm được chứ...”
Lư Nhã vẫn nói dông dài như thường lệ, ngay cả trước đêm sinh nhật cũng không hề chậm trễ.
Tống Vãn Chi nghe thấy thì buông mắt, một tay chắp sau lưng, cô dựa vào vách tường nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ cuối hành lang, nghe âm thanh xa mấy trăm cây số từ trong điện thoại vào thời điểm này, lúc nào cũng mang đến chút an tâm cuối cùng trong một ngày bận rộn của cô.
Mặc dù cách nói của Lư Nhã luôn lặp đi lặp lại, thậm chí còn có mấy lời lỗi thời cũ kỹ.
Mặc dù, Lư Nhã thường ngây thơ đến mức khiến cho Tống Vãn Chi cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô thường xuyên không thể lý giải, vì sao trải qua nhiều chuyện ác liệt như vậy, qua nhiều năm dài như vậy nhưng Lư Nhã vẫn còn có thể duy trì được một trái tim ngây thơ đến mức dễ bị lừa như vậy.
Ví dụ như mỗi lần bà khuyên Tống Vãn Chi kết giao thêm nhiều bạn bè, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc ở môi trường dần dần xuất hiện chênh lệch giai cấp gia đình như trường học này, duy trì tình bạn đồng nghĩa với việc chi tiêu tiền bạc, liên hoan, dạo phố, xem phim, quà sinh nhật... Mỗi một mục đều là chi tiêu khiến Tống Vãn Chi khó gánh vác được ngoài định mức. Ngẫu nhiên còn được, dài hạn thì không cách nào chịu đựng được.
Không phải Tống Vãn Chi lựa chọn đi về một mình mà là cuộc sống của cô không cho phép cô có quyền lựa chọn thứ hai. Tựa như cuộc phỏng vấn mà cô từng trải qua ở trường, cố gắng của cô không phải ở trước mắt mà cô muốn tạo ra một cơ hội lựa chọn cho bản thân trong tương lai. Có lẽ những người khác sinh đã có quyền lựa chọn những mục kia, còn cô không có, cho nên cô phải cố gắng hơn nhiều so với người khác thì mới được.
Những lời này, Tống Vãn Chi chưa từng nói với Lư Nhã, cho dù có nói chắc Lư Nhã cũng sẽ chẳng để lòng.
Hơn nữa, Tống Vãn Chi cảm thấy mình đã lớn, chuyện trong cái nhà này cô nên quan tâm, cứ để Lư Nhã làm một người mẹ ngây thơ, cô chăm sóc bà đến bảy tám mươi tuổi, nhìn bà làm một cụ bà vui vẻ vô tư cũng không có gì không tốt.
Lư Nhã dễ bị lừa lại dễ dụ, chỉ nói thuận theo bà hai câu bà cũng có thể rất vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Tống Vãn Chi nâng tầm mắt, nói mấy lời nói dối vụn vặt: “Được, con nhớ rồi, mẹ yên tâm đi. Vậy ngày mai xong việc rồi con sẽ ra ngoài chơi với các bạn cùng phòng, như vậy được không?”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhất định phải phơi nắng nhiều một chút đó, đừng lúc nào cũng ép bản thân học mãi.”
“Vâng, con biết rồi.”
“...”
Lại hàn huyên với Lư Nhã về mấy chuyện xảy ra thường ngày của hôm nay, Tống Vãn Chi mới kết thúc cuộc điện thoại, trở lại phòng ngủ.
Lúc này, Hình Thư đã ra ngoài, trong phòng ngủ ngoại trừ Vương Ý Huyên ở đây cũng không biết Khang Tiệp đã trở về từ lúc nào.
Thấy cô tiến đến, Vương Ý Huyên lập tức nhảy khỏi ghế dựa máy tính, nhào đến như bay: “Chi Chi! Có phải đêm mai các cậu có buổi tiệc chào đón trợ lý mới của hội sinh viên không!”
Tống Vãn Chi còn chưa kịp nói chuyện, Khang Tiệp đã vừa tẩy trang vừa hỏi: “Hội sinh viên tụ tập à, người bị loại ở vòng ba như cậu đây quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Chị Khang!” Vương Ý Huyên xù lông: “Cậu lại đâm vào vết sẹo của tớ rồi!”
Tống Vãn Chi hơi giật mình, hồi thần: “Cậu không nói thì tớ cũng quên rồi.”
“Ôi, cậu hay đó, cậu đúng là người no không biết có người đói mà! Đổi thành những người khác, ở cơ hội có thể trông thấy Giang Tứ vạn phần thế này, đoán chừng cũng đều cài đồng hồ báo thức trên điện thoại rồi.” Trong nháy mắt, Vương Ý Huyên tức giận, quên đi chuyện vừa bị Khang Tiệp đâm vào vết sẹo, quay đầu bổ nhào qua: “Chị Khang! Cậu xem Chi Chi đi, mỗi ngày cậu ấy đều gặp mặt giáo thảo Giang, vậy mà cậu ấy chẳng chia sẻ phúc lợi cho chúng ta!” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Hả? Gặp mỗi ngày?” Khang Tiệp chưa tẩy trang xong, quay đầu cười như không cười dò xét tới.
Vương Ý Huyên bán đứng Tống Vãn Chi chỉ là chuyện trong vài phút.
Tống Vãn Chi cũng không trông chờ có thể giấu diếm bí mật trong phòng ngủ bốn người này, nhưng điều làm cô bất ngờ chính là một chuyện khác.
“Tại sao lại là giáo thảo Giang?” Tống Vãn Chi mờ mịt hỏi.
Hai người bên kia dừng lại, cùng nhau quay đầu.
Vương Ý Huyên: “Chi Chi, cậu làm thế nào để hai tai không nghe thấy chuyện bát quái vậy, chỉ một lòng ngâm mình ở phòng thí nghiệm thôi sao?”
Khang Tiệp vô cùng hiền lành trực tiếp giải thích: “Chính là Giang Tứ cậu biết đấy, còn có Cận Nhất - tân sinh viên năm nay nữa, cuối tháng trước trên diễn đàn của trường vừa diễn ra cuộc bình chọn song thảo của Đại học S, kết quả sau khi truyền đến các trường trung học khác ở thành phố P, trực tiếp được lọt vào vị trí “giáo thảo”.”
“Đúng vậy đó.” Vương Ý Huyên bi thương: “Tình địch của chúng ta từ nữ sinh toàn trường thành công biến thành nữ sinh trên toàn thành phố rồi.”
“Cậu cũng đừng giấu, nói càng lộ ra đó.” Khang Tiệp hất mặt, vạch trần cô ấy: “Giang Tứ đã sớm nổi tiếng ở trên diễn đàn lớn của các trường cấp ba và Đại học ở thành phố P rồi, cho nên tình địch mà cậu muốn nói cũng là tình địch trước đây, cậu lấy đâu ra tình địch mới nữa?”
“Vậy tớ thích Cận, Cận Nhất... được... được không?”
“Ơ? Không nói đến thái độ từ chối ngàn dặm có thể khiến đàn chị hoa khôi tức giận đến mức khóc lóc trên đường một mạch chạy về phòng ngủ của người kia, chỉ nói chính cậu.” Khang Tiệp nhìn Vương Ý Huyên, chớp mắt một cái: “Đối tượng hâm mộ hiện tại của cậu chẳng lẽ không phải là Đàm gì đấy của phòng tổ chức à… ê... ê... ê!”
Khang Tiệp còn chưa nói dứt lời, đã bị Vương Ý Huyên thẹn quá hoá giận nhào đến diệt khẩu.
Đợi Khang Tiệp bị “công kích nhược điểm” bị cù cười đến thở không ra hơi mềm oặt trong ghế thì cuối cùng Vương Ý Huyên mới nghiêm gương mặt đỏ bừng, chống nạnh dừng tay.
Khang Tiệp tạm thời mất đi sức chiến đấu vừa thuận lợi hít thở, vừa nín cười gây hoạ: “Có điều Huyên Huyên nói đúng, Chi Chi cậu đúng là không coi nghĩa khí ra gì mà, thế mà cậu cũng chẳng nói cho bọn tớ biết chuyện Giang Tứ trở thành người dẫn dắt của mình.”
“Đúng đó đúng đó.” Trong nháy mắt, Vương Ý Huyên thành công cắn câu rời đi, đi qua vỗ vào chồng tài liệu liên quan đến cúp khiêu chiến kia: “Hơn nữa, Giang Tứ còn chuẩn bị cho Chi Chi một đống tư