Chuyện xảy ra trong phòng chứa đồ của trường ngày đó, mấy ngày nay Tống Vãn Chi cũng không dám nhớ lại.
Đối với một đóa sơn chi yên tĩnh quy củ sinh trưởng trong một hoàn cảnh quá trong sáng quá sạch sẽ mà nói thì đó thật sự là cơn “ác mộng” - theo một nghĩa nào đấy. Mỗi lần cô nhớ tới đều xấu hổ đỏ mặt đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Vì vậy mà kế hoạch thẳng thắn thổ lộ ban đầu của cô lại chết non một lần nữa.
Lần này vẫn là do Giang Tứ.
Đây là cái giá cho việc quá quá phó.ng đã.ng, Giang Tứ hưởng thụ đãi ngộ của học kì một một lần nữa, đó chính là mỗi lần bạn học Chi Chi nhìn thấy anh cũng né tránh trăm mét.
Mà đối với Tống Vãn Chi mà nói, còn có một chuyện khiến cô phiền lòng hơn thế, thậm chí còn ghê tởm đến mức buồn nôn...
Đó là chuyện Vu Thiên Bái “quấy rầy” cô.
Thứ Bảy, tám giờ bốn mươi phút sáng, tầng dưới ký túc xá nữ.
Một chiếc xe thể thao hình giọt nước màu xanh sáng lớn dừng trước tầng, một người đàn ông chừng hai mươi mấy tuổi đứng trước xe, anh ta mặc một bộ âu phục có sọc dọc khoa trương, trên mặt còn mang kính râm lớn như chế giễu ánh mặt trời cuối thu này.
Mà so với cái dáng làm bộ làm tịch kiểu cách đó thì thứ nổi bật hơn là bó hoa hồng đỏ tươi trong ngực anh ta.
Ngó qua một cái cũng đoán là trên trăm bông, ai đi ngang cũng ngoái lại nhìn hết.
Các cô gái ra vào ký túc xá đều bàn tán đùa giỡn, nói đây là bạn trai nhà ai đến đón bạn gái mà khua chiêng gõ trống như vậy, những từ ngữ như “phú nhị đại*”, “xe sang” xuất hiện xen kẽ.
*Thế hệ nhà giàu thứ hai.
Mà sau khi các cô ấy đi qua chỗ rẽ, Tống Vãn Chi đang đứng đó nghe thế cũng nhíu mày.
Trên thực tế, nếu không phải dưới lầu có chiếc Land Rover cản đường thì mười phút trước cô đã đi ăn sáng với Vương Ý Huyên và Khang Tiệp rồi, tới trước cửa thì phanh gấp rồi kéo hai cô nàng kia về phòng lại… Còn Hình Thư thì chơi game xuyên đêm nên còn ngủ thẳng cẳng trên giường.
“Chi Chi, cậu xác định thằng bên ngoài là thằng khăng khăng theo đuổi cậu hai tuần nay à?” Vương Ý Huyên ghé vào chỗ rẽ, lò đầu ra ngoài hỏi.
“Ừm, là anh ta.”
“Chà, kiên trì dữ.” Vương Ý Huyên gãi gót chân: “Được phú nhị đại theo đuổi dữ dội như vậy, chí ít cũng được nhiều người hâm mộ lắm.”
Khang Tiệp ôm cánh tay đứng bên cạnh, nghe thế thì cười quyến rũ: “Huyên Huyên này, nếu cho bé cái phúc khí này, bé có muốn không nha?”
Vương Ý Huyên nghe giọng điệu đó của Khang Tiệp thì run run, lập tức đầu hàng: “Được được được, tớ nói sai rồi, đối với cái thứ mặt dày vô sỉ lì lợm la liếm quấn chặt không buông này thì chúng ta phải chiến đấu với anh ta! Đánh bay anh ta!”
Lúc này Khang Tiệp mới quay lại: “Chỉ có điều đúng là lần này Vu Thiên Bái kiên trì thật, hai tuần rồi mà con chưa từ bỏ, nếu như là trước kia thì anh ta không kiên nhẫn như vậy đâu.”
“Hả?” Vương Ý Huyên cũng quay đầu lại.
Tống Vãn Chi cũng nghe hiểu gì đó: “Chị Khang, cậu có quen anh ta sao?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Cũng không hẳn, là mấy ngày trước cậu nhắc tên anh ta, tớ nghe thấy quen quen nên hỏi người trong nhà thôi.” Chị Khang ôm cánh tay dựa tường: “Nhà anh ta với nhà Giang Tứ cũng trong một vòng luẩn quẩn nhưng mười năm nay xuống dốc quá, chỉ là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, không phải nhà bình thường có thể so được.”
*Dù lạc đà có gầy gò nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn ngựa. Ý nói: Dù có sa sút thành nhà bình thường đi chăng nữa thì so ra vẫn hơn nhà bình thường.
Vương Ý Huyên nghe ngồi lê đôi mách* thì hào hứng hóng hớt: “Ồ, nói vậy vẫn là cao phú soái sao?”
*Hay nghe ngóng chuyện vặt vãnh riêng tư của người này nói lại với người khác.
“Nhục phú soái thì có, người như anh ta mà tính là cao phú soái thì học trưởng Giang Tứ là người trong mộng của cậu thì tính là gì?”
“Í, Chi Chi còn đây mà, cậu đừng vạch trần lịch sử đen tối của người ta chứ.” Vương Ý Huyên che mặt giả vờ thẹn thùng, sau đó sửa lại cho đúng: “Đương nhiên là học trưởng Giang Tứ không bao giờ là cao phú soái rồi, mấy từ này quá bôi nhọ anh ấy.”
Khang Tiệp buồn cười: “Chậc chậc, cậu đúng là thổi phồng người ta quá rồi, Chi Chi này, về sau cậu bảo anh cậu cách xa cô ấy một chút, đỡ phải bại lộ cái đồ mê trai này, đem mặt mũi phòng chúng ta vứt ra ngoài đường.”
Vương Ý Huyên: “Hừ!”
Khang Tiệp trêu ghẹo cô ấy thêm mấy câu rồi quay về chủ đề chính của cô: “Cái tên Vu Thiên Bái này ăn chơi bừa bãi lắm, phụ nữ bên cạnh anh ta đổi một lần một tuần, quanh năm ra vào quán bar hộp đêm đủ thứ. Mấy năm trước, anh ta bị bố mẹ ném đi nước ngoài đánh bóng tên tuổi, gần đây mới về nước, không hiểu vì sao mới về mà đã đâm đầu vào trường chúng ta rồi.”
“…”
Cô ấy nói xong câu cuối thì thâm sâu ý vị nhìn cô.
Tống Vãn Chi hơi chột dạ. Khang Tiệp tận tâm tận lực điều tra những chuyện này vì cô nhưng cô lại không thể tiết lộ bất cứ nguyên nhân Vu Thiên Bái đuổi tới Đại học S cả. Bởi vì, dù sao chuyện này cũng liên quan đến khúc mắc của Giang Tứ, cô không muốn nhắc tới những người không liên quan cả.
Còn Vương Ý Huyên thì không phát hiện ra dòng nước ngầm này bắt đầu hoạt động, cô ấy nghe Khang Tiệp nói xong thì hào hứng vỗ tay: “Chắc chắn là do đã gặp Chi Chi ở chỗ nào đó rồi “yêu em từ cái nhìn đầu tiên” nên mới đuổi tới trường chúng ta đấy!”
Khang Tiệp: “Ôi dào, cất cái não yêu đương của cậu lại đi, chịu thiệt chưa đủ nữa hả? Nói chuyện yêu đương với mấy tên này, có ngày anh ta ăn cậu không nhả xương đấy.”
Vương Ý Huyên oan ức mà suy sụp cụp mắt.
Khang Tiệp nhìn dưới lầu, nhìn mà nhức đầu: “Tên này đúng là thuốc cao bôi trên da chó, cậu không xuống anh ta cũng không đi, chắc anh ta không định ngồi xổm chờ cậu một ngày chứ?”
Cô càng đau đầu: “Nếu không thì hai cậu đi ăn sáng trước đi.”
“Bữa sáng thì dễ rồi, chúng tớ mang về cho cậu cũng được. Nhưng không phải hôm nay bên trường còn có việc sao, cũng không thể không đi ra được.” Khang Tiệp lắc lắc điện thoại: “Bằng không tớ gọi cho bảo vệ nha, để họ “mời” tên ấy ra ngoài?”
Tống Vãn Chi khẽ thở dài: "Tuần trước tớ đã hỏi phòng bảo vệ. Bên kia nói, chỉ cần không gây phiền phức cho cuộc sống bình thường của một số lượng sinh viên nhất định, không có khuynh hướng hay hành vi quá khích có khả năng gây thương tích vậy thì họ cũng không tiện trực tiếp đưa người đi đâu.”
“Vậy phải làm sao...”
“À, có cách rồi.” Đột nhiên Vương Ý Huyên lò đầu ra: “Tìm Giang Tứ á!”
“...”
Khang Tiệp nhanh tay lẹ mắt, bịt miệng rồi kéo cô ấy tới người mình.
Vài giây sau, có nhóm sinh viên nữ đi từ cầu thang bên cạnh ra, đi qua mí mắt các cô.
Khang Tiệp buông tay ra: “Cậu gào nhỏ quá nhỉ!”
“À, tớ quên mất, Chi Chi với giáo thảo Giang còn chưa công khai.” Cô ấy đuối lý nói nhỏ: “Chỉ có điều, Chi Chi cậu thật là, vả mặt tớ quá, đầu học kì tớ đã nói có cô gái nào tỏ tình thành công với Giang Tứ mà không khua chiêng gõ trống đâu… Ai dè mới hai ba tháng, cậu đã dùng hành động chứng minh… Cậu có thể thu phục người ta, lại còn thu phục trong im lặng nữa chứ, tại hạ bội phục rồi!” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tống Vãn Chi bất đắc dĩ: “Lúc này là lúc nào mà cậu còn lôi chuyện cũ nữa hả?”
Vương Ý Huyên: “Thế cậu đã nói với học trưởng Giang là có tên này quấy rầy cậu chưa?”
“…Không nói.”
“Hả, thật hả? Hèn gì tớ nói, sao mà hai tuần rồi mà giáo thảo Giang còn chưa có động tĩnh gì hết, hoá ra là không biết.” Cô ấy nói tiếp: “Sao cậu không nói thế? Để Giang Tứ tới thì tên kia sẽ biết khó mà lui thôi.”
“Gần đây Giang Tứ đều bận nhiều việc ở phòng thí nghiệm và Hội sinh viên, tớ không muốn làm phiền anh ấy, hơn nữa…”
Tống Vãn Chi im lặng mấy giây, vẫn nói tiếp: “Hơn nữa, nguyên nhân chính của việc Vu Thiên Bái quấy rầy tớ cũng có liên quan tới anh ấy, tớ không muốn anh ấy bị cuốn vào đấy, như vậy sẽ làm tên đó đắc ý vừa lòng thôi.”
Vương Ý Huyên nghe xong thì khiếp sợ.
Còn Khang Tiệp thì ngược lại, không bất ngờ gì nhiều, chỉ nhướng máy: “Nhưng Chi Chi này, cậu có nghĩ tới lúc trước Giang Tứ không biết là vì Vu Thiên Bái kia chỉ nhắn tin gọi điện rồi lấy thời khoá biểu quấy rầy cậu… Chứ không giống hôm nay, anh ta đánh trống khua chiêng như thế này.”
Cô nghĩ đến gì đó, sắc mặt khẽ biến.
Khang Tiệp dứt khoát chỉ ra: “Tớ dám cam đoan, chắc chắn lúc này diễn đàn trường đã đăng bài hóng hớt rồi.”
“…!”
Nếu để anh thấy thì nhất định anh sẽ đến…
Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Giang Tứ trong phòng họp ngày đó, cô cũng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
“Các cậu đi ăn sáng trước đi, không cần chờ tớ.”
Tống Vãn Chi nói xong thì đi xuống bên ngoài lầu.
Vương Ý Huyên vẫn còn ngẩn người tại chỗ, nhìn trái nhìn phải: “Ủa? Chuyện gì thế này? Này, cậu nói gì mà