Từ trước cửa ra vào đến cạnh bàn giáo viên chỉ ngắn ngủi vài mét mà phảng phất như Tống Vãn Chi phải vượt qua khoảng cách cả thế kỷ vậy.
Giang Tứ cũng không vội.
Đã đạt được mục đích giữ cô lại để điều dưỡng mắt cá chân, ở dưới đài không ai nói cũng hiểu. Anh vừa ứng phó với bà cụ trong điện thoại, vừa nhìn cô gái đang đi đến gần.
Những người khác ở lớp một đều đã đi cả rồi. Dưới cái nhìn của đông đúc tân sinh viên khoa tự động hoá lớp khác, cô gái đến bả vai cũng đều phòng bị nhẹ nhàng kéo căng lên cho dù có muốn quay người chạy mất có lẽ cũng không có can đảm.
Bây giờ cô cảm thấy phảng phất như là nam châm nhỏ bị châm sắt hút lấy, vừa bất an, vừa cúi đầu bày ra dáng vẻ vô hình từ từ đi về phía anh.
Vẫn vô cùng quen mắt.
“... Bà đang nói chuyện với cháu đó, có nghe thấy không?” Cuối cùng bà cụ cũng phát hiện ra mình bị đối xử qua loa một cách rõ ràng.
Giang Tứ thu liễm ánh mắt càn rỡ: “Nghe thấy." Anh hơi rũ mắt, uể oải kéo chậm âm điệu: “Cháu chỉ chờ bà dặn dò thôi, lúc nào bà cũng hỏi về tin tức của cháu gái họ hàng xa còn thân hơn cả cháu trai ruột của bà, lúc nào cháu đưa hàng tới cửa, làm trâu làm ngựa mà hiến thân, như thế này đủ chăm sóc chưa?”
“Cháu tự xem lại mấy lời không đứng đắn cháu đang dùng kìa!” Bà cụ tức giận không nhẹ: “Nhà họ Giang đến thế hệ của bố cháu cũng xem như được truyền thừa một nửa dòng dõi Nho học, sao xuống chút lại có một đứa gieo hoạ bất cần đời như cháu vậy chứ? Cháu nói xem sau trăm năm bà đi xuống đó rồi thì dùng mặt mũi gì để đối diện với ông nội của cháu và liệt tổ liệt tông của nhà họ Giang đây chứ?”
Giang Tứ khẽ mỉm cười: “Vậy một lão học cứu như ông nội cháu, nhà họ Giang truyền thừa dòng dõi Nho học này trăm năm, sao cũng không đưa được bà vào phe vô thần nhỉ?”
“Giang, Tứ!”
Bà cụ tức giận kêu một tiếng, dường như tai nghe bluetooth cũng run lên.
“Nghe bà đầy năng lượng quá nhỉ, có phải gần đây thân thể rất khoẻ mạnh không?” Ánh nhìn trong khóe mắt anh trông thấy một phần góc váy trắng, ánh mắt Giang Tứ khẽ chuyển: “Trong trường cháu còn có việc, hôm nay không thể hàn huyên với bà rồi. Đợi cuối tháng kết thúc biện hộ hạng mục ở trung tâm Vô Nhân kia rồi cháu lại trở về nói tiếp chuyện này với bà, được không?”
“Hừ!”
Bà cụ nổi giận ngắt điện thoại trước.
Giang Tứ đưa tay khẽ chọc hai lần lên trên tai nghe bluetooth, tắt đi hình thức trò chuyện. Sau đó anh khẽ nâng tầm mắt, ánh mắt đối diện với cô gái dừng lại một mét trước mặt anh.
Cô gái yên tĩnh theo quy củ có chút cúi đầu, không ngẩng đầu cũng không nhìn anh. Thứ giống với trước đó chính là chiếc váy dài kia, khi không có gió nó sẽ rủ xuống, gần như che khuất đi mắt cá chân hết sức nhỏ bé của cô, che khuất cả cái sẹo dài kia nữa. Thứ khác biệt chính là thân trên đã được đổi một chiếc áo sơ mi mỏng có đường móc nửa tay, màu trắng nhàn nhạt như gạo có hơi bó sát vào người, cho nên có thể phác hoạ ra bộ ngực nhỏ lồi lên và tinh tế uyển chuyển ôm sát vào vòng eo.
Dường như cổ áo cũng thấp hơn lần trước một chút, nó có thể để lộ xương quai xanh hết sức sâu rộng ra ngoài, tóc đen nửa thả nửa buộc, cái cổ mảnh mai trắng như tuyết vô cùng sạch sẽ cũng lộ ra trước mắt anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Giang Tứ dời ánh mắt: "Tôi không ăn thịt em đâu. Đến gần đây thêm chút nào.”
“...”
Bị rất nhiều người trong phòng học đang lén lút dò xét, Tống Vãn Chi cực kỳ mất tự nhiên.
Cô buông hai ngón tay đang nắm mép váy ra, nghiêm mặt bước đến một bước nhỏ không hề trơn tru.
Giang Tứ thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân giấu dưới váy của cô gái rồi ngừng vài giây, anh hững hờ xuỳ một cái: “Bên chân em có thước milimet hả?”
“... Không có.” Cô gái nhẹ nhàng đáp lại, trả lời câu hỏi quá đáng của anh một cách yên tĩnh lại quy củ.
“Vậy thì chắc là mấy hôm trước tôi ăn thịt người bị em bắt gặp sao?”
“?” Tống Vãn Chi giật mình, vô thức ngước mắt.
Thấy cô thật sự tin, Giang Tứ tức giận đến mức cúi đầu cười: “Chứ làm sao em biết tôi là ai, còn trưng ra biểu cảm lúc nào tôi cũng sẽ có thể ăn thịt em vậy? Hay là giữa chúng ta có chuỗi thức ăn gì đó mà tôi không biết, bên cạnh có ghi chú rằng tôi sẽ ăn em không nhả xương à?”
“Tôi.” Tống Vãn Chi bị anh trêu chọc đến mức hai má cũng đều đỏ ửng lên, nhưng vẫn căng thẳng không dám đối mặt: "Không có.”
Mọi người ở An Kiều đều biết, trí nhớ của Giang Tứ vô cùng tốt, người gần như đã gặp qua sẽ không quên được.
Chỉ là anh rất ít khi để bụng đến chuyện nào hoặc là người nào, cũng càng lười nhớ hơn. Thế là thiếu niên tham gia câu lạc bộ thiên tài Môn Tát từ khi còn nhỏ, đến lúc tốt nghiệp cấp ba chưa chắc có thể nhận ra được một nửa bạn học cùng lớp, càng không biết đã nhận lầm những vị lãnh đạo và giáo sư kia bao nhiêu lần. Tất cả thứ đó sớm là lời đàm tiếu của An Kiều nói về anh.
Nhưng nếu tính theo một cách nghiêm túc, Giang Tứ chỉ từng gặp Tống Vãn Chi một lần ở giữa biển người trong hội trường An Kiều.
Cho nên cô không dám đến gần, sợ anh sẽ nhớ lại.
Cũng càng sợ anh nhớ không nổi hơn.
Bây giờ xem ra... Có lẽ chính là vế sau rồi.
Tống Vãn Chi nắm chặt đầu ngón tay đến đau mới đè xuống được tâm trạng đang dâng lên trong đầu. Cô biết không thể bỏ mặc cho nó tiếp tục phóng túng, cô cũng không thể vô duyên vô cớ đỏ mắt trước mặt anh và nhiều người như thế được.
“Em như thế này là đang bị tôi dọa sợ đến phát khóc sao?” Một giọng nói lười nhác sắc bén bất ngờ xuất hiện.
Tống Vãn Chi run lên, vô thức ngước mắt lắc đầu: “Tôi không có khóc.”
“...”
Đồng tử màu trà trong trẻo, ẩm ướt sạch sẽ.
Đuôi mắt trắng nhạt buông xuống, quả thật là cô không khóc.
Giang Tứ kiềm chế cảm xúc dâng lên, nóng lòng mong mỏi một cái liếc mắt từ cô.
Nếu không phải trong phòng học vẫn còn phần lớn sinh viên ở đây thì chắc có lẽ anh đã không đè xuống được tâm tư muốn trêu chọc của bản thân do cô ép xuất hiện. Thậm chí, anh còn muốn túm lấy cô gái nhỏ tay chân mảnh mai này đến dưới mí mắt để nhìn kỹ một chút xem có phải là cô sẽ bị chút hành động quá phận của anh dọa cho cắn môi khóc thành tiếng hay không. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nhưng chẳng qua suy nghĩ chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Dù sao cũng không thể nào ức hiếp một bạn nhỏ đến cả tên còn không biết được.
Từ đáy lòng Giang Tứ dâng lên một chút nóng nảy, anh vô thức xuôi tay sờ bao thuốc, trước khi rút điếu thuốc ra thì lý trí đã quay về bèn chậm rãi ấn nó vào trong.
“Có kẹo không.” Giang Tứ hỏi.
Tống Vãn