Đi ra đến cửa thì cô nhìn thấy chú của mình, làm cô có chút sợ hãi và lo lắng nên đã dựa vào cửa để tránh bị phát hiện. Khi chú cô rời đi cô mới an tâm mà chạy ra ngoài
Trước cửa bệnh viện cô hơi bất ngờ vì Sở Nam Dạ đang đứng đó, áo sơ mi trắng, quần tây đen, mắt kính râm đã che đi đôi mắt sắc lạnh của anh
Xung quanh hắn là một đám nữ nhân quay quanh, cô biết chồng mình đẹp trai, body chuẩn nhưng có cần phải như vậy không. Với hàng tá nữ nhân thế này thì phụ nữ mang thai như cô làm sao chống lại với sự cuồng nhiệt lố lăng của bọn họ chứ
Thay vì chạy vào đám đông sao cô không đứng đây gọi chồng mình
" Ông xã "
Tuy có chút không quen nhưng vô cùng hiệu quả. Ngay tức khắc đám đông đã để ý đến cô mà quay sang. Sở Nam Dạ phì cười rồi bước đi, dịu dàng dắt cô xuống thềm
" Bà xã, em đây là làm nũng sao?"
" Em không có tại thềm ở đây cao quá "
Cao á, lừa người với kích cỡ ngày thì đứa trẻ năm tuổi có thể đi lại mà không khó khăn gì. Nhìn thấy người đàn ông này đã có đám nữ nhân ấy tiếc nuối rời đi
Cô lên xe ngã lưng ra sau nói
" Em có nên chặt kết cây hồng hạnh của anh không?"
" Em có thể chắt bất cứ lúc nào mà em muốn bà xã "
Cô đan tay vào tay anh phì cười
" Anh nỡ sao?"
" Sao không nỡ, anh đây có em là đủ cần gì phải hồng hạnh vượt tường tìm đám nữ nhân đó"
Cô phì cười dựa vào lòng hắn, có lẽ quyết định cưới anh không sai mà
Trong lúc mang mặn nồng cô đã không để ý đến phía trước có người lạ, hai người kề tai nhau nói nhỏ
" A Tứ, lão đại từ lúc nào mà thành ra như thế này "
" Cậu nói thử xem "
" Theo tôi thấy thì chắc do đứa bé rồi. Lúc trước tôi cũng như thế mà "
A Tứ nghe thấy thì tức giận đạp chân hắn một cái. A Hắc tức giận quay sang trừng mắt nhìn
" Cậu mà để cho lão đại nghe được là cậu chết chắc "
" Tôi nói sai sao? Lão đại nhà ta từ trước đến nay không gần nữ