Nàng tung người rời khỏi ngọn cây.
Tiêu Thố và Kha Hoàng thấy kết giới đang lơ lửng xung quanh mình rung lắc một trận.
Cổ Tiêu Thố lồi gân la toáng lên: “Chủ nhân chủ nhân! Còn em nữa!”Kha Hoàng: “Câm miệng! Vũ Nương, mau đưa ta xuống!”Vũ Nương hướng về hai con súc sinh, vẫy nhẹ tay.Lão hòa thượng Quảng Đức cười gằn một cái, tự giật đứt tràng hạt của mình.
Song những hạt tràng tròn vo ấy không rơi xuống mà lưu chuyển xung quanh lão, đồng thời hóa giải những nhát chém của Trần An ập tới.
Có vẻ Trần An không dùng hết sức mình thật, lưỡi kiếm run bần bật, thầm thúc giục chủ nhân mau chóng phanh thây kẻ trước mặt.Sát ý cuồn cuộn như sóng trào!Trần An chạm nhẹ trên lưỡi kiếm, nhìn lão hòa thượng đang giả thần giả quỷ.
Lưỡi kiếm của hắn từ từ dịu lại, kiếm khí lạnh lẽo bủa vây.Trầm Tử Thiêng tay không tấc sắt, kết thủ ấn trước ngực, hai mắt khép hờ, gương mặt như họa, Trần An nhìn qua, thoáng ngây người.Trầm Tử Thiêng uyển chuyển như múa, tà áo vờn nhẹ như tắm trong gió xuân, đất trời như đang ưu ái nàng, mưa không làm ướt được tóc nàng, đất đá của lão trụ trì tới chỗ nàng đều bị dội ngược lại.
Màng kết giới mỏng bao phủ nàng dần lớn hơn.
Vũ Nương hóa thành hắc long, thân hình đồ sộ của nó cuộn tròn lại, vây lấy Trần An và Trầm Tử Thiêng.Lão trụ trì bỗng dưng đứng yên như pho tượng, lão nhìn kỹ thì thấy có những sợi tơ rất mảnh đã chăng đầy như mạng nhện, lão không thể nào cựa quậy được.
Trần An vẫn cử động bình thường, hắn chớp lấy cơ hội, phóng thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể lão một nhát chí mạng, tiễn lão một đoạn đường như hắn vừa nói.
Thế nhưng thanh kiếm của hắn vừa ra khỏi người lão thì lão trụ trì mở to mắt, trừng trừng nhìn hắn.Những hạt tràng của lão lúc này mới có biến động.
Chúng tự động phân tán ra tứ phía.Kha Hoàng và Tiêu Thố nằm không cũng trúng chiêu, tràng hạt xuyên qua tán cây, không nghiêng không lệch mà xuyên phá lớp kết giới, Kha Hoàng “hự” một tiếng, văng ra xa, nhe răng bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Thố vừa tiếp đất liền bật dậy nhìn quanh, nắm chặt củ cà rốt bị cắn mất một miếng.Trầm Tử Thiêng và Trần An được hắc long bảo vệ, hiển nhiên không bị tràng hạt phóng tới.
Nhưng Vũ Nương cũng không phải vì vậy mà bị thương, cả người hắc long được bảo hộ bởi lớp vảy dao kiếm đâm không xuyên, vì vậy những hạt tràng đó chỉ đủ làm Kha Hoàng và Tiêu Thố nhe răng ngỏm củ tỏi, đối với Vũ Nương thì chỉ như mấy hạt mưa, còn chẳng làm ướt được nàng.Thế nhưng lão lừa trọc này đâu phải dạng vừa, lão tung chiêu nhẹ hều vậy sao?Hiển nhiên, từ những tràng hạt đó vừa rơi xuống đất, khoảng chừng một lát sau liền tạo thành một hố to trên mặt đất, nổ tung, trong phạm vị bốn thước, cây cỏ hay những con động vật nhỏ không kịp chạy đều trở thành cảnh đất đá trộn lẫn máu thịt văng tung tóe.Tiêu Thố túm đuôi Kha Hoàng, thở hồng hộc, lê lết cái mạng thỏ kéo được một quãng, nghe tiếng nổ sau lưng thì giật nảy mình, suýt nữa bỏ gánh, mặc kệ đất đá bay vào mồm mà há miệng chửi ầm: “Ối mẹ ơi! Lão hòa thượng già rồi không chịu xuống lỗ còn tạo ác nghiệp thế này! Kiếp sau không được làm người! Đoạn tử tuyệt tôn!”Không biết Tiêu Thố có học hành tử tế không mà gán cái chữ “đoạn tử tuyệt tôn” cho một lão hòa thượng một cách cực kỳ trịnh trọng như vậy.Vảy của Vũ Nương tưởng chừng đao kiếm đâm không xuyên mà cũng bị xước một chút.Bị xước vậy cũng được, không khiến cho lão hòa thượng mất mặt.Quảng Đức phun một búng máu, lão nhìn Trần An, cười một cái.Trần An rùng mình, thầm hỏi cái ánh mắt này có phải như “liếc mắt đưa tình” với hắn hay không.
Nhưng chưa kịp lý giải thắc mắc thì trong lòng thầm kinh hãi, kêu thầm: “Ôi...”Hắn lùi lại nhưng không kịp, thân thể lão trụ trì vỡ nát, hóa thành luồng khói xanh.
Trần An và nàng cách lão không xa, hắn bị luồng khói làm mờ tầm nhìn.
Hắn dùng tay xua đi làn khói trước mặt, quay mặt qua nhìn Trầm Tử Thiêng, thấy nàng chao đảo, luồng khói phá vỡ kết giới của nàng, bám vào chân nàng.Trầm Tử Thiêng ngẩn người, nàng vừa cúi đầu chăm chú nhìn xem đây là cái gì thì đã bị ai đó ôm lấy nàng rơi xuống.
Nàng vận khí nhưng nhận ra không đủ sức lực, cả người nàng như bị tê liệt, nàng ngẩng đầu nhìn kẻ đang ôm mình.
Hắc long bị khói làm mờ mắt, cả người cứng đơ, không dám cựa mạnh.Cả hai cùng rơi xuống, Trần An dùng lưng tiếp đất, nàng nghe thấy tiếng “răng rắc” rất nhỏ, sát bên tai.Trầm Tử Thiêng lúc đấy chỉ kịp nghĩ: “Gãy rồi à?”Nàng chưa kịp nhìn ra chuyện gì thì cảm thấy trước mắt tối sầm.Đến khi nàng tỉnh lại chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Khi mở mắt nhìn, nàng phát hiện không thấy người bên cạnh nữa, xung quanh là một màu tối đen.
Nàng cựa mình, biết cơ thể vẫn nguyên vẹn, không thiếu thứ gì, có thể cử động bình thường.
Nàng thử vận chân khí nhưng dường như đã bị rút cạn, hệt như trở thành một người phàm.
Sau một hồi cố gắng thì nàng từ bỏ, bèn mò mẫm xung quanh xem nơi đây là nơi nào.Chẳng lẽ lâu rồi không xuất chiêu với ai, vừa lâm trận lại mất sĩ diện mà ngã xuống sao?Xung quanh chẳng có gì ngoài một nền đất nàng đang đứng, chưa biết chừng đất ở dưới chân có thật sự là đất hay không nữa.
Nàng dằn mọi hoài nghi xuống, bình tĩnh đi đến phía trước, bên tai lúc này loáng thoáng nghe thấy tiếng lao xao.
Hình như là tiếng người nói chuyện, nàng không vội mà cẩn thận bước đi chậm rãi.
Khi tới nơi mà tiếng ồn nghe rõ nhất, một luồng sáng lóe lên, nàng bất giác đưa tay lên che mắt.Khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng không giống với nơi mà nàng từng thấy, ở đây có hai cô gái trẻ tuổi vội vã dọn dẹp phòng.Cảm nhận được cơ thể có gì đó là lạ, cúi đầu liền phát hiện mình đang khoác một y phục đỏ rực, những họa tiết vàng chói được may trên áo vô cùng lạ lẫm, tay nàng đeo những trang sức lạ lùng.
Trên đầu nàng cũng nặng hơn mọi hôm một cách lạ thường.Nàng gọi một cô gái có tàn nhang trên mặt, y phục hơi cũ, mà cũng chẳng thèm đi hài, để chân đất, nàng cũng không quan tâm vì sao nàng ta không đi giày, chỉ hỏi: “Ừm...!Cô gái này, đây là đâu?”“Ôi tiểu thư, người mới về nhà chồng hồi hộp quá nên kiếm trò chơi đây sao?” Nàng ta cười nói, vỗ vai Trầm Tử Thiêng, như thể thấu hiểu lòng người, nhẹ giọng nói, “Thiếu gia đang tiếp rượu ở đại sảnh, tiểu thư sướng nhé, sắp gặp được chồng rồi.”Trầm Tử Thiêng vẫn chưa hiểu, nàng hỏi thêm: “Ngươi tên là gì?” Đoạn, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, ““Chồng” có phải là người rất thân thiết với ta không?”“Đúng vậy.” Nàng ta nói, “Ta là Tiêu Thố, ôi tiểu thư ơi là tiểu thư, cứ bình tĩnh, cái gì tới sẽ tới.”Trầm Tử Thiêng: “Ồ...!Lúc nào thì tới?”Tiêu Thố: “Tiểu thư ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là biết.”Trầm Tử Thiêng quan sát gương mặt đầy tàn nhang của Tiêu Thố, sao không hóa thành người xinh đẹp hơn được nhỉ, nhưng lời này không tiện nói ra, mà chẳng muốn ý nghĩ của mình trở nên thất lễ, cuối cùng lại nghĩ: “Tiêu Thố hóa thành người có thể giống như vậy chăng?”Chồng? Chữ này vừa quen lại vừa lạ.
Lạ ở chỗ là trong ấn tượng của nàng dù lục tung hết toàn bộ ký ức suốt mấy trăm năm, chưa bao giờ biết đến cái chữ này.
Nhưng mặt khác, nghe Tiêu Thố nhắc, nàng cảm thấy thân quen vô cùng, mà vì sao