Sống lưng Trần An thẳng tắp, trông vững chãi như núi, nhưng sắc mặt thì có chút khó coi.
Trầm Tử Thiêng biết hắn nhẫn được sự khó chịu, âm thầm cảm phục trong lòng.“Xem ra ta và cô thật sự có duyên vợ chồng.
Nếu hai ta cùng nhau chết chung một chỗ, quả là vừa chua xót nhưng lại vừa đẹp, có khi trở thành giai thoại." Trần An gật gù.Chút cảm phục trong lòng nàng vừa bén rễ thì đã bị nàng tàn nhẫn nhổ đi.Trầm Tử Thiêng lạnh lùng nói: “Vậy thì không cần đâu, cảm tạ.”Chẳng biết có phải do nàng tưởng tượng hay không, trực giác của nàng chưa bao giờ sai lầm.
Có những lúc lơ đãng liếc mắt đến hắn, bắt gặp ánh mắt của tên này mang một chút cô độc, bi thương.
Nhưng chớp mắt lại hóa ra vẻ cà lơ phất phơ, cười đùa cợt nhả như chẳng để tâm.
Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ, ánh mắt như vậy giống như nhìn một người thân đã đi xa từ lâu, cách biệt trùng phùng, gặp lại nhau thật sự chẳng muốn xa rời.Nghĩ như vậy, nàng tự trách mình, đúng là tâm bất tịnh, thất tình lục dục bị một tên lừa trọc đã xuống lỗ từ đời nào và một kẻ mới gặp mấy lần thò móng vuốt vào cõi lòng nàng, lôi ra hết.Hắn cười: "Cô đừng ngồi xa quá...!Ôi, được cô tựa vào, ta mơ còn không được."Nàng phớt lờ hắn, hắn im lặng, Trầm Tử Thiêng còn cho rằng hắn thức thời mà câm miệng.
Hóa ra sau khi điều tức chốc lát, Trần An cảm thấy miệng mình ngứa mà chưa có ai gãi hộ, hỏi nàng một câu: “Ở đỉnh Phương Vân cô đơn tịch mịch, chuyện phong tình cô khó lòng mà thấu.
Hay là nhân lúc Quảng Đức cho chúng ta cơ hội, mượn nước đẩy thuyền, ta chỉ cho cô thế nào là vợ chồng, được không nào?”Cổ nhân có câu, “mồm chó vó ngựa”, giống như sinh ra là để dành riêng cho Trần An vậy.Cho dù nàng không hiểu chuyện phong tình, nhưng từ miệng hắn thốt ra, cũng chẳng phải chuyện hay ho.Trần An còn không biết bản thân đã tệ hại tới mức nào trong mắt mỹ nhân, vẫn vô tư cười: “Tộc yêu hồ thường dùng nam nhân làm thức ăn, cô không biết chuyện phong tình chân chính cũng phải thôi.
Ta chỉ thấy rất lạ, cô không sống cùng giòng tộc mà lại lên núi sống một mình.”Trầm Tử Thiêng thầm oán một câu trong lòng, ngoài mặt cũng chẳng chừa một chút thiện ý nào cho hắn, hờ hững đáp: “Chuyện này nói cho ngươi cũng chẳng sao, thuở ta còn bé đã khác biệt với chị em trong nhà, ta thường dạo chơi ở bên ngoài, ghét ăn thịt, vô tình gặp được sư phụ, ngài đưa ta về nuôi dạy mà thôi.”“Ta đoán không nhầm...” Trần An chẳng biết là giả ngốc hay ngốc thật mà không nhìn ra vẻ ghét bỏ ra mặt của nàng, mặt dày mày dạn nói, “Người đó là Diệp Lý, tẩu hỏa nhập ma mà chết.”“Ngươi...” Trầm Tử Thiêng tâm thẳng như ruột ngựa, không suy xét vì sao hắn biết, chẳng thể giả bộ thăm dò như Trần An, sắc mặt trở nên khó coi, nàng nói, “Vũ Nương nói chuyện này ngoài ta, Tiêu Thố và Kha Hoàng, không ai biết.
Có lời kể thì cũng chỉ là lời đồn, nhân gian đồn đoán ngài bị một nữ nhân hại chết, không ngờ ngươi lại biết ngọn nguồn, giờ ta mới thắc mắc, ngươi thực ra là ai?”Trần An thấy được sự không vui của nàng, vội vàng giải thích: “Thật ra cũng có lời đồn Diệp Lý tẩu hỏa nhập ma, có nhiều lời đồn khác nữa nhưng ta thấy lời này là hợp lý nhất.”Hắn nhìn thấy sắc mặt nàng dịu lại, vội vàng quay mặt đi.
Trầm Tử Thiêng không nhìn thấy vẻ mặt hắn nữa, chỉ cảm nhận được một ý vị khác lạ trong lòng nhưng nàng không biết gọi nó là gì.“Ngươi lên được Thác Tiên.
Từ trước tới nay, không có ai ngoài ngươi.”Trần An lặng thinh một hồi rất lâu, Trầm Tử Thiêng tưởng chừng như hắn đã ngủ, định bụng cựa mình, ngồi thẳng lên một chút, để hắn được thoải mái hơn.
Lúc này hắn lên tiếng: “Diệp Lý có quan hệ gì với cô?”Nàng không hiểu câu hỏi này của hắn, nhưng nàng vẫn đáp lời: “Là ân nhân, là sư phụ.”“Không còn gì khác?”“Không còn gì khác.”“Mạn phép hỏi, cô còn nhớ gương mặt hắn trông ra sao không?” Trần An ngập ngừng, Trầm Tử Thiêng còn nghĩ rằng hắn trọng thương.Nàng nghi hoặc, không biết hắn hỏi vậy là có ý gì, nhưng như thể hắn chạm vào chỗ nào đó gồ ghề trong lòng nàng, sắc mặt nàng thoáng chần chừ.“Người đã khuất, mấy trăm năm không gặp, ngươi nói xem ta còn nhớ không?”Ý vị châm chọc xen lẫn trong lời nói của nàng, chẳng biết là nói đến ai.
Nói xong, Trầm Tử Thiêng cũng tự nhận thấy thái độ mình có chút không đúng, ho khan một tiếng: “Ta quên mất rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”Khác với hình dung của nàng, kẻ vốn nên “cà lơ phất phơ” lại có chút buồn bã.Lúc này, bỗng nhiên Trần An cúi đầu nhìn nàng, hắn nói gì đó nhưng nàng không nghe thấy.
Không gian xung quanh chợt méo mó, bên tai ù đi, nàng dằn sự hoang mang trong lòng xuống, vội hỏi: “Ngươi nói cái gì?”Chỉ thấy hắn buồn rầu, nắm cổ tay nàng kéo nàng lại gần, gương mặt hắn gần kề sát bên mình, Trầm Tử Thiêng vô thức muốn đẩy hắn ra nhưng vừa chạm vào góc áo hắn thì trước mắt lại tối sầm.Khi tỉnh lại, trong tầm mắt nàng là một không gian tối om, giơ tay không thấy năm ngón, nàng biết mình lúc này không nên lo lắng, nhưng có lẽ vì ở đỉnh Phương Vân thanh bình quá lâu, luôn nhìn thấy ánh sáng chan hòa xung quanh, bây giờ bị bao trùm bởi không gian u tối lạnh lẽo nên có chút bực mình, thật sự không quen chút nào.Không biết đây có phải là ảo cảnh tiếp theo của gã lừa trọc ấy không.
Trầm Tử Thiêng thầm phỉ nhổ, nếu là của lão ấy thật thì cầu xin Phật đừng độ lão.
Đường đường là trụ trì, tu hành chính đạo lại rắp tâm hãm hại nữ nhân.
Trong sách Diệp Lý để lại, do mới lướt qua, xem không kỹ, nàng chỉ nhớ mang máng rằng tăng nhân động vào nữ sắc, khởi niệm tà dâm, ắt đọa địa ngục.Đức Phật, ngài có độ cũng đừng độ lão Diệp Lý, lão ấy không hề thương xót đệ tử chút nào.Trầm Tử Thiêng vừa thoáng nghĩ đến cái tên Diệp Lý, Quảng Đức thình lình xuất hiện trước mặt nàng chừng ba thước.
Xung quanh lão được bao phủ bởi ánh sáng vàng nhạt, vô cùng dịu nhẹ.Lão đứng bất động, hai mắt nhắm nghiền, tràng hạt bị đứt nay lại lành lặn đặt trên tay lão, rặt một vẻ “miệng nam mô, bụng bồ dao găm”.“Ngươi chưa chết?” Trầm Tử Thiêng không biết mình có bao nhiêu thất lễ, nhưng lời nói đã thốt ra, có trách cũng trách Diệp Lý không biết dạy dỗ đệ tử.Quảng Đức mỉm cười hiền từ, nếu là lần đầu thấy, có thể nàng sẽ tin rằng đây là nụ cười từ bi đức độ, nhưng khi đã chứng kiến tội nghiệt của lão, cả người không nghe lời đại não mà nổi đầy da gà.
Lão mấp máy môi, mà giọng nói vang xa, vang lên ong ong bên tai nàng: “Thí chủ, cẩn thận.”Nơi này không cẩn thận lão thì còn cẩn thận ai được nữa?Trầm Tử Thiêng “hừ” một tiếng, lạnh giọng: “Giả thần giả quỷ, có gan thì ra ngoài, đấu với ta một trận.”Quảng Đức cực kỳ từ bi với nàng, không giận không mắng, cũng chẳng vội động thủ, khiến Trầm Tử Thiêng ngớ ra.
Nhưng nàng không phải là một cô gái mềm mỏng, không khéo lát nữa mất kiên nhẫn, người động thủ trước chính là nàng.Nàng không phải là hạng người có nhiều tâm cơ, nhược điểm ở chỗ không giỏi thấu lòng người.
Tất cả những phỏng đoán và hành động của nàng đều nhờ trực giác.Lúc này, giọng nói từ xa vọng lại của lão Quảng Đức vẳng đến, như thể chui hẳn vào tai nàng: “Cẩn thận kẻ bên cạnh ngươi.”“Kẻ bên cạnh ta?” Trầm Tử Thiêng chau mày, “Vũ Nương? Ngươi nói nhảm gì thế?”Nàng điều tức lại hơi thở, lắng đọng tâm trí, cảm nhận khí tức của Quảng Đức.Lạ thay, lần này nàng không cảm nhận được gì cả.Trầm Tử Thiêng vận khí, dồn năm phần công lực, tung chưởng về phía lão.Cực kỳ dứt khoát! Như thể không chừa đường lui cho người ta!Nhưng một chưởng này lại như đánh vào hư không.
Xuyên qua Quảng Đức.
Hình dáng Quảng Đức sừng sững như núi, mép áo cũng chẳng hề động đậy.Trầm Tử Thiêng lầm tưởng mình hoa mắt, lúc này lại cảm nhận được đôi chút khí tức dịu nhẹ, hoà ái từ Quảng Đức.Quảng Đức buông một tiếng thở dài: “Người vừa đi cùng thí chủ, xin hãy cẩn thận.”Trầm Tử Thiêng nói: “Ta và hắn không quen biết nhau, chỉ là tình cờ gặp mặt, ta không quan tâm đến hắn.”Quảng Đức: “Bần tăng chỉ trụ đến lúc này, xin thí chủ cẩn trọng, Phương Vân… sắp gặp đại nạn.”Vừa nghe đến đỉnh Phương Vân, đáy lòng nàng dâng lên những cảm xúc nặng nề, cuồn cuộn như sóng trào.Một lão hoà thượng tà đạo, tin được chăng?“Ăn nói hồ đồ! Ta nhất định không để chuyện đó xảy ra!” Trầm Tử Thiêng nói, hơi bực mình.Quảng Đức thở dài một tiếng, biến mất.Trầm Tử Thiêng chẳng thắc mắc lão đi đâu, khí tức lão cũng đã tan biến, nhưng nếu đây là ảo cảnh của lão, hẳn cũng phải biến mất ngay khi lão đi chứ.Bỗng nhiên, câu nói của Quảng Đức khiến nàng phải suy ngẫm.Trầm Tử Thiêng thầm lên án Trần An, chỉ cầu mong hắn nhanh chóng rời khỏi đỉnh Phương Vân ngay sau khi thực hiện lời hứa.
Ngày ngày phải vâng lời một lão già mấy ngàn năm tuổi đã chết thẳng cẳng trông nom hòn non bộ của lão đã đủ sứt đầu mẻ trán, bây giờ còn phải dè chừng một kẻ lạ mặt chẳng biết nông sâu ăn no rửng mỡ thích đi lang bạt, chẳng có chuyện gì làm nên trêu ghẹo nữ tử.
Diệp Lý, nếu gặp lại ngươi, ta bỏ gánh, không làm đệ tử ngươi nữa.Trần An hắt xì một cái, đưa mắt nhìn quanh, bên cạnh không thấy Trầm Tử Thiêng và kiếm, ánh mắt hắn nào còn cà lơ phất phơ nữa, nếu nhìn kỹ còn thấy có chút lạnh lẽo.
Mà sự lạnh lẽo này chẳng có sát ý, giống như là của một kẻ cô độc ở lâu trong băng sương, hơi tiều tụy.
Hắn dạo quanh một vòng nhưng do ánh sáng thiếu hụt, lờ mờ không rõ nên đành từ bỏ, đứng yên một chỗ, suy tính gì đó mà sắc mặt hắn nghiêm túc lạ thường.“Còn vào được cả tiềm thức của ta, xem ra lão hoà thượng nhà ngươi chưa chết hẳn.” Trần An thầm nghĩ.Lúc này, bỗng nhiên trước mắt hắn xuất hiện một tia sáng, hắn vô thức ngẩng đầu, nhất thời ngẩn người.Tầm mắt hắn xuất hiện một người mặc hỷ phục, người này dáng vẻ lạnh lùng, đáy mắt lại có chút điềm tĩnh, nhìn kỹ thì thấy dịu dàng.
Mái tóc bạc trắng khẽ lay động, một vài lọn nhỏ sượt qua làn môi tươi mọng.
Bờ môi mấp máy, hắn nghe không rõ.
Từ khoé mắt lãnh đạm ấy nhìn về phía hắn, ảm đạm u uất.Hắn ngẩn người chỉ trong giây lát.
Sau đó như bừng tỉnh, vung tay chém xuống, người trước mặt tan thành mây khói.Ngay lập tức, bóng tối biến mất, Trần An đứng trước một khu dân cư đông đúc.
Ánh sáng đột ngột đâm vào mắt, hắn vô thức chớp mắt vài cái.
Hắn đứng ngay giữa đường, một kẻ phu kéo xe chạy ngang qua, Trần An lách mình sang một bên, kẻ phu kia quay đầu chửi rủa: “Tổ sư,