Trần An phải nói ngon nói ngọt, lừa Mê Ti kia vài câu mới khiến nó chịu ở lại ngoan ngoãn canh chừng sơn động.
Vũ Nương không hiểu vì sao một Mê Ti ngoan cố như vậy mà lại bị hắn lừa được, chẳng biết là đã phải trả bằng cái giá gì.
Tuy thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi, nàng thấy hắn chuẩn bị rời khỏi Phương Vân, bèn đi theo: “Công… ừm, Diệp sư tổ, ta cũng muốn đi cùng ngài, mong được giúp đỡ ngài một phần nào đó.
Cô Trầm đi mãi chưa về, ta ở đây lo lắng cũng chẳng được ích lợi gì.”Trần An biết mình bị bại lộ, cũng không phân bua nữa, chỉ thản nhiên nói: “Cô đừng gọi ta như vậy, cứ gọi như trước đây là được.
Cô đi theo ta cũng không sao, chỉ mong cô đừng ngáng đường ta.”Vũ Nương nghĩ thầm: “Mặt cũng dày thật.”Ngoài miệng nàng lại lịch sự nói: “Tất nhiên rồi.
Ừm...!thật ra Mê Ti này là do ta vô tình mang về, ở phía sau núi có một truyền tống trận, ta đến xem thử, nào ngờ ở bên kia là một mật thất, Mê Ti này không phải chỉ có một đứa.”Trần An nghe vậy, hắn ngẫm nghĩ giây lát, sau đó nói: “Để ta đi xem thử.”Hắn và Vũ Nương cùng đến chỗ có truyền tống trận, Trần An không bước vào, hắn chỉ đứng ngoài xem xét.
Chốc lát sau hắn tự tay xóa sạch.Vũ Nương không hiểu hắn muốn gì: “Công tử...!không đến đó xem sao?”“Không cần thiết đâu, nếu bây giờ ta đến chẳng khác gì đánh rắn động cỏ.” Trần An nói xong, hắn vẽ một truyền tống trận khác, tuy rằng có nét tương đồng với pháp trận vừa nãy, nhưng quả thật cái gì từ tay một bậc chân tu đều không thể xem thường.Ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện ngay từ khi hắn đặt tay xuống vẽ, không hề sai lệch một li.
Hắn vẽ đủ chỗ cho hai người, tự mình bước vào trước.
Vũ Nương bực bội, nhưng cũng không thể không công nhận thực lực của hắn.
Một pháp trận được vẽ thành phải có chân khí mạnh mẽ, chân nguyên ổn định, không dễ dàng bị xao động, hơn nữa còn phải nhớ từng đường từng nét.
Trần An không vẽ giống hệt trong sách vở, chỉ lấy đó làm tham khảo rồi tự thêm thắt vào pháp trận của mình.
Có vẻ như hắn đã nắm rõ quy luật vận hành của mỗi loại pháp trận khác nhau.
Bởi nếu sai một li cũng có thể biến thành một loại pháp trận khác, hoặc mở lối đến một nơi khác.Vũ Nương dằn xuống sự bực bội trong lòng, rảo bước đi theo hắn.Nơi mà hai người đến chẳng phải là một nơi sạch sẽ sáng sủa gì, chẳng tốt hơn mật thất kia là bao.
Vũ Nương thầm nghĩ, tên Trần An này thật quái gở, quả là danh bất hư truyền, chẳng biết đến cái nơi chăng đầy mạng nhện này làm gì.“Đây là dưới lòng đất.” Trần An lên tiếng, hắn hiếm khi ở riêng với một cô gái khác, nhưng cũng không hề thấy lúng túng, “Cẩn thận trên đầu.”“Hả?” Vũ Nương ngớ người, bỗng dưng “cốp” một tiếng, nàng bưng trán, bấy giờ mới phát hiện phải khom lưng mới đi được.
Vũ Nương nhịn đau, thầm nghĩ Trần An cố tình.Lối đi chật hẹp, chỉ đủ cho một người, không có đèn đóm gì, Trần An đành phải búng ra một ngọn lửa trên đầu ngón tay, đi trước dẫn đường.Chẳng biết đi được bao lâu thì hắn dừng lại, Vũ Nương luôn cách hắn bốn năm bước nên không bị va phải hắn.
Trần An cúi xuống, mò mẫm trên mặt đất, lát sau “khục” một tiếng, trước mặt hiện ra một cánh cửa bằng đá, sau đó từ từ mở ra.
m thanh trầm đục rót vào tai, Vũ Nương vô thức siết tay lại.
Trần An nhảy xuống trước, bên trong không phải là một không gian chật hẹp nữa, xung quanh bốn bức tường toàn là những hình vẽ kỳ quái, Vũ Nương tò mò quan sát giây lát, thấy trông giống vẽ một bộ lạ nào đó, nhưng nhìn qua loa lại giống một bầy giun bò ngổn ngang.
Nàng lục tung trí nhớ xem đã từng thấy những hình ảnh này ở đâu chưa.
Nhưng mà mãi không nghĩ ra, đành tiếc nuối buông xuống.Trần An đi tới giữa gian phòng, dẫm chân lên một chỗ hơi gồ lên trên mặt đất, nếu nhìn bằng mắt thường cũng rất khó nhận ra ở đó có chỗ khác biệt.
Lát sau, Trần An đứng sang một bên, ngay giữa trung tâm gian phòng “mọc” lên một chiếc quan tài gỗ.
m thanh trầm đục vang lên, khiến bên tai nàng ù đi.
Đất bám xung quanh rụng lả tả, chẳng biết là nó đã được đặt ở đây từ bao giờ.Vũ Nương cảm thấy thắc mắc vô cùng, Trần An đến đây chỉ là để đào mộ? Người ta chết từ bao nhiêu năm rồi, không để họ nhắm mắt yên nghỉ thì thôi còn dựng đầu người ta dậy làm gì.Nhưng vừa nghĩ như vậy, nàng lại sực nhớ lại cái lần chính nàng đã xúi giục Trầm Tử Thiêng đến đào mộ Diệp Lý hỏi tội.Vũ Nương tự chột dạ, không nói gì nhiều, đành đến bên cỗ quan tài kia xem xét: “Đây là...?Trần An không trả lời, trực tiếp bật nắp quan tài.Vũ Nương: “...”Vị chân nhân này thật sự có sở thích gì đây?Trần An thò đầu vào nhìn, bên trong là một bộ hài cốt mặc y phục rách nát, nhìn độ dài cũng đoán được đây là một người đàn ông.Vũ Nương lại không thể bất kính như vậy, đành đứng một bên xem Trần An định giở trò gì.
Chỉ thấy hắn lầm bầm đọc câu chú gì đó.
Vũ Nương yên lặng nghe, nghe mãi cũng không biết đây là loại thần chú nào.Bộ xương khô ở trong quan tài đã bốc lên một thứ mùi đặc trưng của xương cốt, nhìn thôi cũng đủ biết bộ xương này đã nằm ở đây từ tám hoánh nào rồi.
Trần An đọc lầm bầm một hồi, hai hốc mắt của đầu lâu kia lóe lên một tia sáng màu xanh.
Vũ Nương nhận ra điều bất thường, nàng không đứng yên nữa, cũng tiến lại gần hơn.Chiếc đầu lâu kia hệt như bị ai đó thật sự lôi đầu dậy, mở miệng ho “khặc khặc”.
Trần An ngừng tra tấn tai người khác, nhoẻn miệng cười với bộ xương một cách thân thiện: “Lão Ngạn, dậy mau, ta có chuyện cần lão giúp.”Bộ xương kia bị kéo dậy, lát sau hệt như bị mất sức, đầu gục xuống, thế nhưng lần này đã mở miệng, âm thanh khản đặc: “Khốn nạn...!Chết rồi cũng...!cũng không yên...!với ngươi...”Vũ Nương thầm kinh ngạc.
Trần An còn biết đến cả cấm thuật Chiêu Hồn này nữa sao? Thuật Chiêu Hồn, đúng như tên gọi, dùng mật chú để gọi một hồn phách mà kẻ đã chết ấy cố tình để lại, hoặc đã bị thất lạc.
Mà kẻ nào nhớ để gọi thì còn được siêu sinh, nếu truyền lại bị sai sót hoặc bị quên mất thì hồn phách của kẻ đó mãi mãi bị giam cầm.
Không thể nào đi đầu thai mà thiếu một hồn phách được.
Một người bình thường là ba hồn bảy phách, thiếu đi một chẳng phải thành người điên sao?Trần An dường như thích bị chửi, Vũ Nương còn tưởng rằng thật sự hắn có những sở thích vô cùng quái đản, chỉ nghe thấy Trần An nói: “Chẳng phải lão cũng đoán trước được ngày này ư, không thì để lại mật chú cho ta làm gì? Ngươi cũng cáo già lắm, biết trước có ngày thiên hạ đại loạn nên ngỏm trước đúng không?”“Mau...!nói...!tiếng...!người...”Bộ xương kia phỏng chừng sắp tắt thở đến nơi.
Nghĩ vậy, Vũ Nương bỗng nhiên sực nhớ ra, vốn dĩ kẻ này đã chết rồi mà.Trần An vẫn cà lơ phất phơ, chẳng để ý kẻ bị mình gọi dậy có bao nhiêu tức giận vì bị hắn quấy rầy, hắn cười “ha ha”: “Ôi ngươi vội vàng làm gì, sống dưới đó có vui không? Kể cho ta đặng sau này không bỡ ngỡ.”“Ngươi...!chết một lần...!rồi...!không chừa...!à...!Đồ mất, mất nết...”Vũ Nương nghe đến đây, trong lòng lập tức có vô số câu hỏi, thế nhưng nàng cũng biết lấy đại cục làm trọng, cũng chẳng dám xen vào.
Nàng chỉ không hiểu Trần An muốn làm gì, đến đây để hàn huyên thôi sao?“Ta tới để hỏi ngươi một chuyện.” Trần An chắc hẳn cũng rủ lòng từ bi, thương xót cho bộ xương nói năng không rành mạch lắm, đành nói thẳng, “Năm xưa Công Nguyên vì sao nhường lại chức sơn chủ cho Nguyễn Linh? Ta không rành chuyện này, chỉ biết rằng Công Nguyên tự vẫn sau khi Nguyễn Linh nhậm chức.
Lúc ấy đám đệ tử phái Giao Long bấy giờ cũng âm thầm phản đối, nhưng một thời gian sau thì không thấy phản ứng gì nữa, hơn nữa còn khá im hơi lặng tiếng.”Bộ xương kia không ai khác chính là Ngạn Tổ, chết rục xương từ lâu nên bây giờ mở miệng hơi khó khăn, quai hàm không nghe lời, lão ho lên mấy tiếng liền lập tức rơi xuống.Vũ Nương: “…”Chắc chắn vị này đã nợ nần gì đó với Trần An nhiều lắm.Trần An tốt tính nhặt lại quai hàm cho lão.Ngạn Tổ “khục khục” thêm vài chặp nữa, hai hàm răng lập cập va vào nhau, lúc này nói năng có chút thuận tiện hơn: “Nguyễn Linh còn trẻ...!là một kẻ cơ nhỡ, lăn lộn ở đầu đường xó chợ đã quen...!có lần hắn ăn cắp một mẩu bánh mì, bị bắt lại, suýt nữa bị đánh rục xương...!Tình cờ