Diệp Lý vừa nắm lấy thanh kiếm đã phải khuỵu một chân xuống, toàn bộ chân khí trong nội phủ bị thanh kiếm sáng chói ấy hút ào ào.
Thế nhưng Diệp Lý cố chấp không chịu buông.
Bỗng nhiên Trầm Tử Thiêng cảm thán: “Hắn cũng ngoan cố quá.”Thanh Trúc thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chạy tới giật tay hắn ra nhưng không thành.
Lúc này nàng bất chợt nhận ra có một luồng khí lạnh lẽo đang ập đến từ sau lưng.
Nàng ngoái đầu lại, vừa hay thấy một cái miệng khổng lồ đang ngoác ra, gần trong gang tấc.“Uỳnh” một cái, trời đất đảo lộn.Quả cầu kết giới lăn đi chẳng biết mấy vòng, Thanh Trúc bị bóng đêm bao trùm, rung lắc dữ dội, trong lúc không giữ được thăng bằng còn va phải cái gì đó vừa cứng cáp vừa rộng.
Nàng vô thức ôm đầu, ngồi thụp xuống.
Phải một lát sau quả cầu kết giới mới dừng lại.
Thanh Trúc không kịp nhận ra mình đang ở đâu, chỉ vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy mắt Diệp Lý đỏ ngầu, gần như không hề thấy một tia sáng nào trong mắt hắn, bàn tay khư khư giữ lấy thanh kiếm không chịu buông.“Diệp chân nhân, ngài buông thanh kiếm ấy ra đi, tà khí đang ăn mòn tâm trí ngài rồi.” Thanh Trúc chạy tới, nàng không dám mạo hiểm chạm vào thanh kiếm, chỉ dám nắm cổ tay hắn giật mạnh.
Thế nhưng bàn tay hắn chẳng biết ăn cái gì mà chắc khủng khiếp, gân xanh lồi lên, trông hơi đáng sợ.“Diệp chân nhân, nếu ngài không tỉnh lại, ta đành đắc tội vậy!”Thanh Trúc không còn cách nào khác, tung một chưởng về phía hắn, dồn tám phần công lực.
Thế nhưng khác với mong đợi, một chưởng ấy vừa chạm tới ngực hắn đã bị dội ngược trở lại.
Lãnh trọn một chưởng của chính mình, khóe miệng rỉ máu, lục phủ ngũ tạng thi nhau gào thét.Diệp Lý ngửa cổ thét dài, Trầm Tử Thiêng thấy trên trán hắn ẩn hiện một vệt đỏ, vội nhắc nhở: “Hắn sắp nhập ma rồi, mau ngăn lại.”“Diệp chân nhân, mau tỉnh lại! Diệp chân nhân!” Thanh Trúc gào lên.Thanh kiếm từ từ bị hắn lôi ra, lúc ấy mắt Diệp Lý đã đỏ như máu.
Thanh Trúc vô thức buông tay hắn, sững người.Diệp Lý đứng dậy, chậm rãi quan sát thanh kiếm, nó vẫn phát ra ánh sáng lành lạnh, hắn như một kẻ si mê nhìn thấy giai nhân, đôi mắt ngập tràn sát ý.
Bỗng nhiên thân hình hắn lảo đảo, hắn chống kiếm xuống.
Thanh Trúc bước thêm một bước, ngập ngừng mở miệng: “Diệp chân nhân? Ngài sao...!ưm...”Cả người Diệp Lý nóng như bị lửa thiêu, hắn thấy một luồng chân khí mát rượi kề tới, chẳng nghĩ ngợi gì mà đói khát lao đến.
Thanh Trúc ngã ngửa ra sau, đầu đập vào lớp kết giới rắn chắc, “cốp” một tiếng, đầu hoa mắt mờ, chẳng kịp nói năng gì đã bị Diệp Lý đè xuống, trong lòng Thanh Trúc và Trầm Tử Thiêng cùng bật thốt.“Ngươi dám!”“Cái quái gì!”Đầu Trầm Tử Thiêng như muốn nứt ra, nàng dường như có cùng một biểu cảm với Thanh Trúc, tay chân thừa thãi, không biết để đâu.
Lát sau, Thanh Trúc đành đặt tay lên vai Diệp Lý, để luồng chân khí của mình chạy dọc sống lưng hắn, từ từ chạy vào đan điền.
Ban đầu nàng bị chân khí của hắn tấn công dữ dội, một chưởng vừa rồi của chính nàng đã rút cạn sức lực, bây giờ lại bị hắn tấn công, cuối cùng không nhịn được mà đẩy Diệp Lý sang một bên, phun ra một búng máu.Trầm Tử Thiêng thầm tức giận, nhưng dường như nàng vẫn đồng lòng với Thanh Trúc, kiên nhẫn truyền chút chân khí còn lại cho hắn.
Nội phủ của hắn bị bạo động, tấn công trực tiếp, tuy nhiên lại phát hiện ra kẻ lạ mặt này không có ý công kích, bèn thu hồi lại móng vuốt, yên lặng cho kẻ đó vuốt ve.
Diệp Lý nhìn đâu cũng toàn là màu đỏ, chút cảm giác mát mẻ vừa rồi đột nhiên biến mất, chân khí từ lòng bàn tay nàng không đủ cho hắn nhấm nháp, bèn xoay người ngậm lấy môi người ta.Thanh Trúc đánh vào gáy hắn, lập tức đầu hắn gục xuống.Một thể xác hai linh hồn thầm thở phào một cái, Thanh Trúc đỡ hắn ngồi sang một bên, loay hoay tìm cách gỡ thanh kiếm, thế nhưng hắn cố sống cố chết nắm chặt lấy, không còn cách nào khác nên nàng cũng bỏ qua.Thanh Trúc ngồi yên đả tọa, điều tức một hồi rồi quan sát xung quanh.
Bấy giờ mới nhận ra bốn bề đều là những chiếc đầu lâu và xương cốt bị rã rời.
Những bức tường thịt xung quanh nổi lên những sợi chỉ đỏ, rung động nhè nhẹ như mạch đập.
Thanh Trúc và Trầm Tử Thiêng thầm đoán, đây chắc hẳn là trong bụng của con quái vật kia rồi.Quả cầu kết giới này chỉ có Diệp Lý mới tùy ý điều khiển được nó, Thanh Trúc định bụng gọi hắn dậy, thế nhưng chẳng biết nghĩ gì mà hai má đỏ hây hây, không dám lại gần hắn quá.
Trầm Tử Thiêng dường như học được thêm điều mới mẻ, ngồi mường tượng lại cảnh ban nãy.Tiếng lòng Thanh Trúc: “Ôi, ta biết nói gì với chàng ấy bây giờ?”Tiếng lòng Trầm Tử Thiêng: “Mùi vị lạ quá.
Nếm lại lần nữa mới biết được.”May sao Diệp Lý không để Thanh Trúc khó xử, một khắc sau hắn đã tỉnh lại, may mắn là không bị mất thần trí nữa.
Diệp Lý nhìn Thanh Trúc một cái, nàng hơi luống cuống, thế nhưng phản ứng hơi chậm nên ngoài mặt đơ ra như pho tượng.
Dường như hắn nhớ ra điều gì đó, vội cúi đầu, cắt một đường máu trong lòng bàn tay, để thanh kiếm kia tham lam hút lấy máu của mình.
Hệt như hắn và thanh kiếm ấy có mối liên kết với nhau, không thể tách rời nữa.“Ừm...!Diệp chân nhân, thanh kiếm ấy tà khí quá nặng.” Thanh Trúc ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng đuỗn, đoan trang nói, “Ban nãy ngài hơi mất thần trí, giống như là bị phản phệ vậy.
Ngài ký huyết ước với nó mà không biết lai lịch nó từ dâu, vậy có ổn không?”Giọng Diệp Lý dịu xuống hẳn: “Không sao, có thế nào thì nó vẫn chỉ là thanh kiếm, oán khí hơi nặng một chút, ban nãy ta hơi lơ là.
Ta...”Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn Thanh Trúc.
Thanh Trúc lại cứ nghĩ lúc nãy hắn mê man, thần trí không rõ, nên chắc hẳn không nhớ chuyện gì, chỉ nghi hoặc hỏi lại hắn: “Diệp chân nhân còn thấy có điều gì không ổn sao? Ta đoán hình như chúng ta bị nuốt vào bụng rồi.”Hắn hắng giọng một cái, khi chuyển dời ánh mắt đến môi nàng liền vội quay mặt đi như sợ bỏng mắt.
Bên khóe môi nàng hơi sưng, máu còn dính một chút, như thể đang nhắc nhở hắn đã làm điều gì đó rất thất đức.“Ừm...!chuyện thanh kiếm để sau đi.” Diệp Lý đứng dậy, hắn lãnh đạm quan sát xung quanh, từng thớ thịt của loài quái vật này đều đã bị đen lại, có dấu hiệu thối rữa, ruột nó toàn xương người, hiển nhiên là đã cho vào bụng không ít thứ.
Hắn đến giữa bụng nó, đoán thầm loài quái thai này cũng phải dài đến gần hai mươi thước.Thanh Trúc: “Không biết đây là loài yêu quái gì, ta thấy mạch máu của nó còn đập, thế nhưng bên trong lại giống như thịt thối.”Diệp Lý: “Oán khí quá nhiều, không thể thoát ra ngoài, bởi vậy loài này xuất hiện là để trữ rác.
Hơn hai mươi năm mà mới xuất hiện một con, kể cũng lạ.”Thah Trúc: “Nghĩa là nếu để lâu hơn sẽ sinh thêm loài khác nữa ư?”Diệp Lý gật đầu, nhướn mày nhìn nàng: “Ôi cô Trúc không cần lo lắng, chẳng phải có ta ở đây rồi sao?”Trầm Tử Thiêng: “Chính vì có ngươi mới lo lắng đấy.”Hắn tay không cũng đã phải khiến người khác công nhận thực lực, bây giờ có thêm một thanh kiếm tà quái, hệt như hổ thêm cánh.
Thanh Trúc chỉ thấy hắn vung tay một cái, rạch một đường giữa thân con quái vật, quả cầu kết giới mở đường máu bay ra ngoài.
Hắn lao thẳng lên trên, dường như không bị lực nước cản trở, rời khỏi mặt nước một cách nhanh gọn.Diệp Lý đưa nàng về bờ, tìm một chỗ sạch sẽ, bóng cây mát rượi mới mở kết giới.
Thanh Trúc gật đầu nói: “Diệp chân nhân vất vả rồi, ừm...!nếu thanh kiếm ấy còn bạo ngược như thế ắt hẳn không phải thứ tầm thường để trấn oán khí, nếu nó còn ảnh hưởng không tốt đến ngài, ngài có thể đến Côn Sơn chúng tôi, sự phụ ta có đan dược, rất hữu hiệu.”Thanh Trúc không nhắc lại chuyện Diệp Lý tự ý lấy đi thanh kiếm tà quái ấy, Diệp Lý thấy cũng lạ.Diệp Lý bây giờ mới đưa mắt nhìn nàng, nhận ra điều bất thường.
Nàng ngồi yên một chỗ, không hề nhúc nhích.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy môi nàng tái nhợt, chỉ là do dính máu nên trông tươi diễm lạ thường.
Hắn cười tủm tỉm đi tới, ngồi xuống nắm cổ tay nàng.Trầm Tử Thiêng: “Ngươi làm gì đó?”Thanh Trúc: “Diệp Diệp Diệp chân nhân, ngài...”Hắn “chậc” một tiếng, cầm tay nàng lên xem xét, hắn không bắt