Diệp Lý thoắt cái đã đứng trước mặt nàng, Thanh Trúc cúi đầu chạy vội vã, suýt nữa đâm phải hắn.
Hắn nắm tay nàng, cười dào dạt nói: “Cô Trúc đi đâu vậy?”Bỗng nhiên Trầm Tử Thiêng cảm thấy kẻ này mang đến cho nàng sự khó dò, nàng không hiểu hắn muốn gì, cảnh giác cao độ.
Thanh Trúc thì không như nàng, không cảnh giác hắn, chỉ giữ nguyên tấm lòng chính trực, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Diệp chân nhân, ngài đừng trêu ta nữa.”Hắn thoáng ngớ người, sau đó bật cười thành tiếng, hắn điểm huyệt đạo nàng, vừa nghịch tóc nàng vừa nói: “Cô Trúc luôn miệng nói không cần ở cạnh ta, chẳng cần ai đến giúp, tự mình có thể tu đạo, vậy mà lại len lén giấu bí kíp “song tu”, tìm người để giúp tăng cảnh giới, ta nên nghĩ thế nào bây giờ?”Tranh Trúc đứng bất động, nhưng vẫn có thể nói được: “Diệp chân nhân hiểu lầm Thanh Trúc rồi.”Sau đó, không giải thích gì thêm.“Thế thì “song tu” với ta đi.” Diệp Lý nói, ánh mắt tối đi.Nói cả chục câu rồi, Trầm Tử Thiêng vẫn không hiểu “song tu” mà hai kẻ này nói là cái khỉ gì, trong lòng thầm hồi hộp không chịu được.“Diệp chân nhân tìm người khác đi ạ, Thanh Trúc không thể giúp ngài được.” Thanh Trúc nhắm mắt, dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.“Ta giúp cô mà.” Diệp Lý vuốt nhẹ bờ môi nàng, khóe miệng nàng giật nhẹ một cái, hắn thản nhiên nói, “Miệng nói không thích, mà trong lòng lại thầm mong hả? Cô Trúc thành thật với ta chút đi được không?”Thanh Trúc không nói gì nữa, nàng biết có giải thích cũng chẳng giải quyết được gì, có khi càng nói càng khiến cho đối phương tin là thật.
Cảm giác hụt hẫng khó tả nảy mầm, nàng cũng chẳng biết vì sao, nhưng không thể ngăn nó sinh sôi nảy nở, đè lên lồng ngực nàng, khiến hơi thở thoáng đình trệ.Đợi mãi không thấy nàng trả lời, Diệp Lý cười khẩy một tiếng, Trầm Tử Thiêng thấp thoáng thấy nét mặt hắn có một chút không hài lòng.
Thật hiếm thấy.Diệp Lý giải huyệt đạo cho Thanh Trúc rồi biến mất tăm.Mấy hôm sau Thanh Trúc không thấy Diệp Lý nằm vắt vẻo trên cây giống mọi hôm, thỉnh thoảng có chạm mặt tại thư phòng của Tư Gàn, nhưng nàng cũng chỉ chào hắn như thường lệ rồi thôi.
Còn Diệp Lý thì chẳng mở miệng ba hoa nữa, khiến Tư Gàn suýt nữa đã tin hắn bị quỷ nhập.Những lời nói của Diệp Lý thấp thoáng vang bên tai nàng, Thanh Trúc tâm phiền ý loạn, chỉ biết tăng giờ đả tọa, thông thường là một canh giờ, sau đó thành hai canh giờ.
Nàng biết lòng mình hơn ai hết, nàng chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ hắn, có thích một chút, không hề muốn chiếm giữ.
Nếu hắn có ý với ai, nàng càng ủng hộ, thế nhưng nếu là chủ động tìm đến hắn, ngỏ ý muốn kết làm tri kỷ, cùng nhau tăng cảnh giới, vậy thì đó không phải là tâm ý của nàng.Thích người, thì cũng chỉ mong người đó vui vẻ, nếu có được cơ may gặp nhau mỗi ngày, vậy thì đó là diễm phúc.
Thanh Trúc không dám nghĩ ngợi sâu hơn, nàng nhớ kỹ lời sư phụ dặn, nếu quá tham đắm vào cái yêu cái thích, sớm muộn gì cũng bị chính tham đắm đó đè chết.Thanh Trúc chỉ khư khư mãi một điều, nếu người đã cứu mạng mình, vậy thì cái mạng này trả lại cho người ta cũng được, chỉ cần vậy thôi.Thế nhưng, cũng vì tâm nguyện này mà kết một đoạn duyên trần.Ngày mà Diệp Lý độ kiếp cũng đến, chẳng biết hắn đã quá chủ quan hay không, không chịu về đỉnh Phương Vân chữa thương, hệt như một kẻ chán đời đòi chết, mặc kệ cho chân nguyên thiếu hụt, hiên ngang đứng giữa trời, hứng chịu thiên kiếp.Hôm ấy cả Côn Sơn bị náo loạn, trời đang trong xanh mà mây đen lại ùn ùn kéo đến, Thanh Trúc biết rõ nhất, nàng đứng dưới gốc cây Kèn Hồng, gió mạnh tới mức giật cho hoa lá rụng đầy trên đất.
Diệp Lý đứng một mình, cách hắn mấy chục bước chân, chẳng ai có gan chạy ra xa như nàng.
Tư Gàn quát: “Thanh Trúc, mau vào đây.”Diệp Lý quay lưng về phía nàng, nghe lão Tư Gàn gào khản cả cổ hắn mới quay người lại.
Thanh Trúc hụt hẫng, nhìn thấy hắn cười với mình, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo, khi hắn đứng quay lưng như vậy lại có chút lẻ loi đơn bạc.
Giống như ở thiên địa này chỉ có một mình hắn, chỉ mình hắn hứng chịu cơn giận của ông Trời.Ba đạo thiên lôi đầu tiên trút xuống, Diệp Lý hoành kiếm đỡ lấy, thế nhưng vẫn khuỵu gối xuống, hắn chống kiếm trên đất, phun ra một búng máu.Thiên kiếp này là lần cuối cùng hắn phải lãnh chịu, phải đủ tám mươi mốt đạo thiên lôi mới có thể thoát thai hoán cốt.
Thanh Trúc chạy vào, Tư Gàn thở phào, quở mắng: “Ôi, con đừng ra ngoài kia, cái đứa ngốc này...!con đi đâu vậy hả?”Thanh Trúc chạy vào Thư Lâu.
Đó là một căn phòng khá rộng, bốn bức tường đều là sách, bao nhiêu tà ma ngoại đạo hay chính đạo đều có đầy đủ hết, chỉ có một số thể loại quá tà ác bị Tư Gàn khóa lại, Thanh Trúc quen đường quen lối đến nơi xếp các cuốn sách về pháp trận.
Nàng vội vàng giở cuốn này đến cuốn khác, Trầm Tử Thiêng cũng chẳng hiểu đích thực nàng muốn làm gì, nhưng cũng khá hồi hộp.Chân nguyên Diệp Lý bị thiếu hụt, chẳng chịu dưỡng thương, chắc chắn khó qua kiếp nạn này.Thanh Trúc tìm được cuốn cần tìm, vội vàng chạy trở ra.Tư Gàn đứng sẵn ở cửa trước, Thanh Trúc hiểu tính cách gàn dở của lão, đoán trước được nên đã chạy đường vòng, ngự kiếm đáp xuống gần Diệp Lý.Chín đạo thiên lôi đã giáng xuống, Diệp Lý gục đầu, quỳ trước trời đất, chẳng biết là còn thở hay không mà chẳng thấy hắn động đậy gì cả.
Thanh Trúc vừa cầm sách vừa bẻ một nhánh cây, truyền chân khí rồi vẽ một pháp trận có phạm vi khá lớn.Tư Gàn không ngờ nàng lại có hành động như vậy, đành phải đích thân chạy ra.
Thanh Trúc chạy tới trước mặt Diệp Lý, nói với thanh kiếm của hắn: “Bạch Miêu, giúp ta cản sư phụ lại.”Không ngờ thanh kiếm đó lại nghe thấy lời nàng, run run vài hồi rồi lập tức hóa thành làn khói, bay tới trước mặt Tư Gàn, “bùm” một cái biến thành mèo xanh có cánh, kích thước to lớn, Tư Gàn tức nổ mắt, quát ầm lên: “Thanh Trúc! Quay trở lại đây cho ta! Con có biết mình đang làm gì không?”Trong lòng nàng lúc này bỗng hân hoan đến lạ, hóa ra không có cảm giác sợ hãi như dự đoán, nàng vừa chăm chú vẽ vừa nói: “Sư phụ à, chẳng phải người dạy con không được làm chuyện trái với lương tâm sao?”Lão vội vàng: “Đúng vậy! Nhưng không phải cách này! Nghe ta, mau trở lại đây!”Tư Gàn không còn bao nhiêu sức, đánh không lại một kiếm linh, chỉ biết đứng dùng võ mồm.“Con mà không làm vậy thì cả đời còn lại con sẽ cắn rứt lương tâm lắm.” Thanh Trúc hiếm khi cười rộ, hóa ra bình thường trông sắc mặt nàng khó gần, nghiêm túc, thế nhưng cười rộ lên cả khóe mắt cũng cong cong, hàm răng đều như hạt bắp.Diệp Lý mơ màng nhìn về phía Thanh Trúc, ngón tay hắn giật nhẹ.Ba đạo thiên lôi lại giáng xuống.
Thanh Trúc kịp thời né sang một bên.
Y phục của Diệp Lý đã tả tơi không tưởng tượng nổi, da thịt cháy sém, lưng hắn nứt toác, hệt như bị ai đó chém chục nhát.
Máu và mùi thịt nướng trộn lẫn vào nhau, Thanh Trúc không phân tâm nữa, mặc cho Tư Gàn và chị em thi nhau gọi, nàng vẫn hệt như một hán tử, cứng đầu cứng cổ.Lát sau, pháp trận thành.Đó chính là pháp trận dẫn thiên kiếp.
Một khi bước vào sẽ không gì có thể ngăn lại nữa.Diệp Lý bấy giờ mới có nhận thức rõ ràng, hắn ngơ ngẩn nhìn nàng bận rộn, đứng lên ngồi xuống vẽ pháp trận.
Hắn không tin vào mắt mình, thốt lên: “Cô bị cái gì vậy...!mau...!mau cút vào!”Thanh Trúc không nghe bất kỳ ai, hít sâu một hơi, bước vào pháp trận.
Từ lúc này, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Nàng cắm thanh kiếm ngay giữa trung tâm.
Diệp Lý nhích người đứng dậy, thiên lôi vừa hay giáng xuống, hắn dậy không nổi.Mắt hắn đỏ ngầu, vô thức siết chặt tay, nắm một nắm đất.
Cổ họng hắn khàn đi: “Cô...!quay trở lại...!mau...!Ta không cần!”Tư Gàn: “Ôi, Thanh Trúc con ơi...”Tân Hợi: “Em sẽ chết, trời ơi, em...”Pháp trận phát ra một ánh sáng màu đỏ, hàng chữ li ti chạy xung quanh người nàng, in hằn lên da thịt nàng.
Thanh Trúc nói với Diệp Lý, ngữ điệu bình thản: “Diệp chân nhân, có lời này ta vẫn muốn nói với ngài.
Ngài không tin ta cũng được, nhưng ta cũng chỉ có thể làm được lần này thôi, mạng ta là ngài cứu, thế nên ta luyến lưu thân xác này làm gì đâu.
Mạng của ta là của chúng sinh, như lần trước ngài nói, thì cũng là mạng của ngài vậy.”Diệp Lý gần như phải bò tới: “Điên rồ...!mau trở lại đây cho ta!”Tư Gàn: “Thanh Trúc ơi, ta biết làm sao với con đây...”Thanh Trúc cười với hắn: “Nếu ngài sợ nợ ta, thì kiếp sau đến dẫn ta đi cũng được...!Sư phụ, đệ tử không thể làm tròn trách nhiệm, con có lỗi với người.”Tư Gàn quay lưng, Tân Hợi chạy tới đỡ lão, tay lão run run, bấu chặt vạt áo hắn.
Tân Hợi sửng sốt, nhưng cũng chẳng nói được gì.
Chỉ dám nhìn Thanh Trúc từ xa.Trầm Tử Thiêng chết sững, nàng nhìn Diệp Lý, cảm thấy Thanh Trúc nên làm vậy.
Diệp Lý đó cô độc một mình, lặn lội giữa giang hồ, đến chẳng ai hay, về chẳng ai biết.
Bỗng nhiên nàng sực nhớ lại lời thơ một lần nghe được khi dạo chơi dưới nhân gian.Nàng rất muốn rời khỏi ảo cảnh, được nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn.
Hóa ra lời hắn nói đều là thật lòng