“Đưa tay cho ta!” Kha Hoàng quát lên, hắn lách người né những tảng đá đang rơi xuống, chạy ngược lối.Tiêu Thố gào lên: “Ta không về, ngươi về đi, ta cũng sẽ không chết khi không có ngươi.”Đã sinh ra ở thế gian này, được thở, được nói, được chạy nhảy, ngươi sẽ luôn tìm một cách nào đó để âm thầm chứng minh bản thân mình.
Ngươi muốn người khác biết sự tồn tại của mình, ngươi là một bản thể khác biệt.Nhưng dù có chứng minh bằng cách nào đi chăng nữa thì từ trên cao nhìn xuống, ngươi và kiến có khác gì nhau?Tiêu Thố không chấp nhận được, nàng có linh trí, thế nhưng chỉ giống hệt đứa con nít năm tuổi, chẳng hiểu thế gian là gì.
Từ khi mở mắt ra đã được Kha Hoàng dẫn đi khắp nơi.
Nàng là Tiêu Thố, cũng chẳng phải là Thu Trang gì cả.Kha Hoàng nói không được, đành phải biến nàng trở lại thành thỏ con, ôm nàng trong ngực rồi mới chịu thoát thân, cũng may không bị đá đè chết.Phú Mai thấy vậy, hắn thầm nghĩ: “Con chó sói này cũng khó buông chấp niệm, dù tướng mạo là Thu Trang, nhưng vẫn không phải là người cũ được.
Không biết hắn có hận Diệp Lý không.”Bọn họ chạy ra ngoài lại bắt gặp âm binh, đại ma đầu lúc này như ngựa thoát cương, phá tung cả hang động, phi thân bay ra ngoài trước.
Lúc ấy hắn mới biết thì ra đám âm binh này chui ra từ khe nứt mà Kha Hoàng bị thiên lôi trừng phạt ấy.Thoát được thân, hang động cũng chính thức sụp đổ, đè chết đám âm binh lố nhố ở bên trong.
Ma đầu nói với Vũ Nương: “Này, ngươi vào bằng đường nào thì dẫn đường ra đi.”Vũ Nương không cần hắn nói đã vẽ sắp xong một truyền tống trận trở về đỉnh Phương Vân, bỗng nhiên đang vẽ thì hắn khựng lại.Trần An phát hiện ra, hỏi luôn: “Sao vậy?”“Bùa bị phá rồi.
Có kẻ tiến sâu vào Phương Vân rồi thì phải.”Trần An lập tức trừng mắt nhìn Kha Hoàng, gằn giọng: “Ngươi dẫn sói vào nhà?”Vũ Nương hiểu ra: “Thì ra pháp trận ngày đó ta phát hiện là của ngươi, đám Si Vũ cũng được nuôi ở đó, vậy tên Nguyễn Linh kia...”“Mau vẽ xong trước đã.” Trần An ngắt lời.Kha Hoàng ôm Tiêu Thố trong ngực, lúc này Tiêu Thố không chạy nhảy hay la mắng om sòm nữa.
Nó cuộn mình lại, hai mắt nhắm nghiền, Kha Hoàng sờ thử, thấy mắt nó ươn ướt.Phú Mai bỗng xâu chuỗi được toàn bộ, nếu đám Si Vũ hôm trước chặn Phú Mai và Trần An là của Nguyễn Linh, vậy thì làm sao Nguyễn Linh biết được tung tích của hai người mà kịp thời sai đám quái thai ấy ngăn cản?Kha Hoàng âm thầm cấu kết với Nguyễn Linh, báo tin cho hắn, mọi tung tích của tất cả mọi người trong những ngày qua đều do một tay hắn sắp xếp.
Phải chăng hắn cũng biết trước được Trầm Tử Thiêng sẽ không ngồi yên, thế nên mới thuyết phục nàng đi theo Phú Mai đến đây, dụ Trần An ra mặt, trả lại món nợ năm xưa?Thu Trang từng chết trong tay Trần An, làm sao mà Kha Hoàng không hận cho được?Phú Mai bỗng nhớ lại ngày mà Kha Hoàng ký huyết ước với Trần An, lúc ấy hắn đến muộn, mọi thứ đã xong xuôi rồi.Chỉ thấy Kha Hoàng bị thương một bên mắt, chân nguyên bị rút sạch.
Cả người Kha Hoàng vấy máu, không biết đâu là máu của hắn hay của Trần An.Kha Hoàng cắm kiếm xuống đất, một bên mắt chảy máu ròng ròng.
Chiếc áo choàng đen trên người hắn bị bung ra, máu loang lổ đầy cổ đầy tay.
Hắn khuỵu một gối xuống, ngẩng đầu, mắt còn lại vằn lên tia máu.“Diệp Lý, cả đời này… ta sẽ khiến ngươi… phải nếm mùi như ta.
Ngươi đừng mong sống bình an qua ngày!” Kha Hoàng nói xong, hệt như đã trút hết hơi thở, miệng ộc máu tươi.Khoé miệng Diệp Lý rướm máu, ung dung chắp tay đứng trước mặt Kha Hoàng, thản nhiên nói: “Ngươi nguyền rủa nhầm người rồi, Diệp Lý ta chưa bao giờ cầu bình an.”Hắn cũng chẳng có bình an.
Thế nên không cần cầu.Bàn tay hắn chụp lên đầu Kha Hoàng.Kha Hoàng khàn họng: “Ngươi muốn làm gì?”Diệp Lý: “Cả đời này, ngươi phải ngoan ngoãn trấn ở đỉnh Phương Vân, trọn kiếp trung thành!”“Ngươi…” Chưa nói tròn một câu, Kha Hoàng cảm nhận được một luồng chân khí bạo ngược xông tới, toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn gào thét phản kháng, thế nhưng luồng chân khí kia mạnh mẽ như vuốt rồng, một tay che được bầu trời, ép chân nguyên của Kha Hoàng vỡ nát.Sau đó, Kha Hoàng hiện nguyên hình.Suốt mấy trăm năm, hắn cam kết với Trần An phải ở đó bảo vệ đỉnh Phương Vân cả đời, nếu làm trái huyết ước, hắn sẽ bị thiên lôi trừng phạt.Nhưng lúc này hắn vẫn bình an vô sự đó thôi.Phú Mai liếc Trần An một cái, thấy hắn nhảy vào truyền tống trận trước rồi mới theo sau, đám âm binh chui lên, thấy có người là thi nhau dùng “cửu âm bạch cốt trảo”, sờ mó lung tung áo người ta, nhưng ở trong phạm vi của truyền tống trận thì lại chẳng thể làm gì được.Đám âm binh bắt người không được, bực tức đập nhau, vậy là kẻ thì rơi đầu, kẻ gãy chân, kẻ thì tự bẻ xương sườn của mình ra làm vũ khí, đâm loạn xạ.Quỷ khóc sói gào, mực nước của Đầm Ngũ Sắc bắt đầu dâng lên, dường như đang có ý định chôn hết đám người không biết lợi hại này.
Lữ khách không mời mà tới, đã vậy còn không biết trời cao đất dày, tự ý mở phong ấn cho ma đầu, ắt bị mẹ thiên nhiên trừng phạt.Ma đầu bỗng nói: “Thiên hạ không biết, thật ra nơi đây còn có một cái tên khác, gọi là đảo Vô Minh, bước chân vào sẽ bị các ảo cảnh đánh lừa, kẻ không biết đâu là thật đâu là giả sẽ dễ dàng bị cuốn vào những dục lạc tầm thường, ắt hẳn phải trở thành âm binh, bị chôn vùi ở địa ngục.”Phú Mai: “Thì ra là vậy.
Ảo cảnh vừa nãy thật ra đều là tưởng tượng sao?”Ma đầu: “Không hẳn, nếu ngươi còn chấp niệm mà không thể thực hiện được, có lẽ sẽ xuất hiện tưởng tượng về thứ đó, điều mà ở thực tại ngươi không thể làm, thì ở đó ngươi sẽ có tất cả.
Nếu ngươi ngủ quên, vậy thì phải chui xuống đất nằm thôi.”Phú Mai giật mình, hắn hồi tưởng lại lúc còn trong ảo cảnh.
Hắn nhìn thấy Ngạn Tổ, lão già ấy ngồi uống trà đàm đạo với hắn.
Bỗng nhiên hắn tự hỏi: “Vậy Kha Hoàng thì sao, hắn đã thấy gì?”Trầm Tử Thiêng thấy được quá khứ kiếp trước, do đó là chấp niệm của nàng ta, đến kiếp này vẫn vô thức không quên, chỉ cần nhìn thấy Diệp Lý, hệt như nhìn thấy được cả chân tâm năm xưa.
Thanh Trúc thân nát người tan không hề vì tình riêng, vốn dĩ nàng luôn học theo châm ngôn sống “mạng của ta là mạng chúng sanh”, Diệp Lý cứu một mạng, nàng trả một mạng, nếu Tư Gàn hay bất kỳ một ai mà nàng nhìn thấy, đang có nguy cấp về tính mạng,