Bạch Hổ hóa thành con vẹt, mở mồm nói chuyện, còn gõ vào đầu nàng: “Sao hai người các ngươi suốt ngày cãi nhau thế? Đúng là nữ nhân, phiền phức thấy mồ, một ngày ta ăn cơm ba bữa đã thấy chướng bụng, vậy mà ngươi lại có thể một ngày giận năm lần, không bị lủng ruột à, cho ta sống dai thêm chút nữa được không.Trầm Tử thiêng khoanh tay, mặt mũi không tươi cho lắm, vừa đi vừa nói: “Im đi, ta có chuẩn bị rồi mới đi.”Bạch Hổ hừ lạnh: “Ngươi thì chuẩn bị cái gì?”Trầm Tử Thiêng nói: “Bạc của sư phụ.”Bạch Hổ sáng mắt, hắng giọng một cái rồi nghiêm chỉnh nói: “Thật ra thì nhân vô thập toàn mà, có yên bình chắc chắn cũng có những ngày giận dỗi, không sao cả.
Ta thấy ngươi và Diệp Lý giận nhau một ngày mười lần cũng được.”Diệp Lý đậu trên cành cây, tai thính hơn chó: “...”Phần lớn bạc mà hắn kiếm được là tích lũy từ lâu, năm xưa trong mộng có kẻ tìm hắn, chỉ cho hắn đỉnh Phương Vân và mấy hòm vàng bạc châu báu.
Hắn biết kẻ đó là ai, một lần phi thăng vào mấy trăm năm trước, hắn lên cõi Trời, thế nhưng tâm trí hắn không thích ràng buộc, bèn xin Ngọc Hoàng đại đế cho trở lại nhân gian, công phu bị giảm xuống gần nửa, bù lại Ngọc Hoàng tặng hắn một nơi tu luyện và vàng bạc, quanh năm chẳng lo chết đói.
Diệp Lý không dùng đến số bạc ấy nhiều lắm, hắn cũng đã tích cốc từ lâu, thế nhưng cũng không có ý định làm một người trượng nghĩa lấy của giàu chia cho người nghèo.Trừ phi những nơi hắn đi ngang qua, thấy một vài người chân tay què quặt, chẳng có tay mà ăn nữa, hắn mới mang bạc trong người đem tặng cho người có tâm hồn trượng nghĩa, thích đi giúp người.
Hắn không trực tiếp tặng cho người ta, bởi nếu người này đã què quặt còn được tặng vàng hay tặng đồ ăn gì đó, kẻ khác nhìn thèm rỏ dãi, tất sẽ khó tránh khỏi xảy ra chuyện lớn.Bạc vàng không tiêu thì cũng chỉ là mấy thỏi nặng trịch, cũng may Trầm Tử thiêng thỉnh thoảng tiêu hộ, nếu không đến khi hắn chết đi, sai đám trâu bò heo gà hổ khỉ ở trên núi tự dùng lấy.
Hắn cũng chăgr có ý định giữ làm gì.Vốn dĩ lòng người phức tạp, từ trên trời rơi xuống một đống bạc, ít người không sinh ra những suy nghĩ không ngay thẳng.Thế nhưng có một đệ tử không nên thân như vậy, hắn cũng hoài nghi bản thân mình có phải làm chuyện gì quá thất đức không.Thôn dân không thưa thớt lắm, càng đi vào sâu càng thấy nhà san sát nhau, tấp nập hẳn.
Trời cũng gần tối, thường ngày Trầm Tử Thiêng không đi xa, chỉ dạo chơi ở gần chân núi, ghé mấy sạp hàng bán đồ ăn vặt và nhìn ngắm người người qua lại, khi thì tới xem người ta múa võ, khi thì xem mấy cô khuê nữ che mặt hát ca, đủ thứ vui thú trên thế gian...Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, nàng bạo gan, đưa Bạch Hổ đi xa hơn mọi hôm.
Bạch Hổ hồ hởi nói: “Ồi, hôm nay cô Trầm xinh đẹp thế, à không, chị Trầm, càng đi xa càng thấy nhiều cái hay lắm, em từng ăn gà quay ở quán “Ba Xu” ấy, ngon hết xảy luôn.”Trầm Tử Thiêng chau mày: “Nhưng ta không ăn gà.”“Không ăn thì ngửi thử cũng được này, mấy chục năm ăn hoài mấy món đó cũng chán mà, chúng ta đổi món đi.
Diệp Lý không biết đâu.” Bạch Hổ nài nỉ.“Sư phụ nói ăn thịt không tốt cho tu hành.”Bạch Hổ phản bác: “Diệp Lý không phải thần thánh, chị nghe hắn răm rắp làm gì?”Nàng thoáng sững sờ, cũng tự hỏi, tại sao hắn nói gì nàng cũng tin nhỉ? Nhưng hóa ra lương tri của nàng vẫn còn, lắc đầu: “Không được, sư phụ nói nếu ta phá giới, sẽ giống như “củi kiếm ba năm thiêu một giờ” vậy.”Bạch Hổ nhàm chán: “Hắn thì kiếm củi cái khỉ gì, hắn còn ăn mặn đấy.”Nàng ngạc nhiên: “Vậy ư? Ngươi bắt gặp à?”“Hắn thích ăn gà nướng, đây này đây này.” Bạch Hổ gõ đầu nàng, Trầm Tử Thiêng dừng lại, nhìn về phía cái mỏ vẹt của Bạch Hổ hướng đến.Ở đó là quán gà nướng bên ven đường, ông chủ là một người vô cùng bận rộn, thân hình đô con, đi chân đất, mặc chiếc áo không có cúc, cũng chẳng có ống tay, phanh bộ ng.ực có nước da màu đồng, mồ hôi chảy dọc từ trán xuống cổ, mặt mày không hiền lành cho lắm.Gã đàn ông cao to đen hôi này chặt gà không hề sai một ly, rất có kinh nghiệm.
Có mấy con còn nằm ở trong bì, kêu quang quác cả buổi, lố nha lố nhố, mùi hương hỗn tạp xông vào khoang mũi nàng, Trầm Tử Thiêng cảm thấy không hấp dẫn cho lắm.Gã chặt một cái đầu gà, máu văng lên mặt, gã dơ khuỷu tay lên lau qua loa, cất giọng nói ồm ồm: “Gà nướng đây gà nướng đây, mười lăm đồng một lạng.”Trầm Tử Thiêng không hiểu nổi vì sao Diệp Lý và Bạch Hổ thích ăn, chỉ quay lưng đi và nói: “Ngươi thích ăn thì tự ăn đi.”Bạch Hổ thầm chảy nước mắt ròng ròng, ngoái đầu lưu luyến mãi, cái đầu con gà bị bỏ qua một bên, mắt hướng về phía này, khiến Bạch Hổ nuốt “ực” một cái.
Trầm Tử Thiêng mặc kệ bị Bạch Hổ mổ cho mấy lọn tóc rối tung, bỗng dừng lại trước một ngôi nhà lớn.Bạch Hổ ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một kỹ viện, nó cảm thán: “Chà, trời tối là nhiều khách hơn nhỉ, ê không biết Diệp Lý có tới đây không nhỉ, hắn chỉ tu đạo chứ không xuất gia, không khéo là khách quen chỗ này đấy.”Trầm Tử Thiêng chỉ thấy mùi xú uế và tà khí ngập tràn, từ lầu một cho đến lầu hai, mấy chục gian phòng đều đóng kín cửa sổ, thế nhưng mùi thì không thể che giấu được.
Nàng cảm thấy quen thuộc, phải mất một lúc sau mới sực nhớ mùi này giống hệt ở gian mật thất tại ngôi nhà cũ của nàng.
Trầm Tử Thiêng cắm đầu đi vào.
Bạch Hổ la lên: “Ối ôi, cô vào đây làm gì, ở đây chỉ tiếp nam nhân thôi.”Nghe vậy, nàng lùi lại một bước, nhận ra một số khách là nam nhân còn ngoái đầu nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Tiếng cười lả lướt chui vào tai nàng, cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Nàng nói: “Ta chưa thấy nơi nào tà khí nhiều như ở đây, ta phải vào xem mới biết được.”“Ối giời ạ.
Đây là nơi mua vui, cô không buồn, chạy vào mua vui làm gì? Thôi trở ra đi, con gái không ai vào đây đâu.” Bạch Hổ khuyên nhủ.Nàng tạm lánh qua một con hẻm nhỏ gần đó, cảm thấy không có người, ngồi xuống đả tọa một hồi, chốc lát sau