Bỗng nhiên từ sau lưng Trầm Tử Thiêng có tiếng xé gió ập tới, nàng nhún chân, tung mình lên cao.
Chỉ thấy người đuổi tới lại là Thu Trang, máu đang tuôn ồ ạt trên ngực, miệng nàng ta thở phì phò, hai mắt đỏ au.Diệp Lý chém một nhát mà nàng ta lại chẳng thấy đau gì cả, hệt như cô hồn dã quỷ, thò ma trảo đuổi theo Trầm Tử Thiêng.
Nàng không có kinh nghiệm thực chiến nhiều, thế nhưng lúc này cũng biết Diệp Lý đang bận, chẳng biết sinh tử bên kia thế nào.
Trầm Tử Thiêng đành phải tùy cơ ứng biến.Bạch Hổ bấu chặt áo nàng, thò đầu ra hỏi: “Sống dai thế, đừng giữ giới nữa.”Trầm Tử Thiêng ngập ngừng: “Sát sinh là tội nặng lắm.”“Sợ cái đếch gì, nếu không sát sinh thì để cô ta phạm thêm tội à.”“Chậc, vậy để ta gánh tội thay cô.” Trầm Tử Thiêng nói, Bạch Hổ còn tưởng nàng không làm, chỉ nói chơi thôi.Chân khí xung quanh Trầm Tử Thiêng cuồn cuộn như sóng trào, mạnh mẽ áp chế xuống Thu Trang, cô ta gào khản cổ.
Trầm Tử Thiêng nhặt vội một nhánh cây, rót chân khí vào, suýt nữa đã khiến cho nhánh cây chịu không nổi áp lực mà gãy nát.
Diệp Lý thì cầm Tam Độc, Trầm Tử Thiêng học hành không nên thân, lúc này thấy bên phải có gì là vơ lấy ngay.Thế như chẻ tre, ấy vậy mà không tầm thường chút nào.
Thu Trang tuy rằng hung hãn nhưng không có chiêu thức gì nên hồn, Trầm Tử Thiêng cậy mình còn tỉnh táo, né được mấy ma trảo của nàng ta.Thế nhưng tốc độ không thể xem thường, Thu Trang tung người lên cao, gồng mình phá vỡ lớp bảo vệ của Trầm Tử Thiêng, cố chấp tới mức khớp xương nàng ta vang lên “răng rắc”, Trầm Tử Thiêng nhíu mày, Thu Trang xuyên qua mọi rào cản, chụp được bả vai Trầm Tử thiêng, móng vuốt bấu chặt vào da thịt, áp xuống như gọng kìm.Nàng vứt Bạch Hổ sang một bên, đâm nhánh cây vào ngực Thu Trang, không hề nương tay.
Nhánh cây xuyên qua cơ thể Thu Trang, thế nhưng nàng ta vẫn hung bạo không buông tha, dứt khoát tặng cho Trầm Tử Thiêng một vết cào sâu hoắm từ vai kéo xuống ngực.
Áo nàng bị xé rách tả tơi.Tiếng kêu trong cổ họng suýt nữa đã bật ra, ánh mắt Trầm Tử Thiêng hiếm hoi để lộ sát khí.
Suy cho cùng thì nàng vẫn là một con hồ ly, bản tính là súc sinh, chắc chắn có sự hung hãn.Dù sao thì chịu nóng chịu lạnh nàng còn nhẫn được, từ mấy năm nay Diệp Lý bảo bọc kỹ quá, không bị trầy da xước thịt, bây giờ đột nhiên bị đả thương, cơn phẫn nộ ùa tới.
Trầm Tử Thiêng mặc kệ cho Thu Trang túm tóc mình, nàng thò tay nắm cổ nàng ta.“Rắc” một tiếng, Thu Trang xụi lơ.
Trầm Tử Thiêng vứt nàng ta xuống đất, Thu Trang bị gãy cổ vẫn chưa chết hẳn, còn rục rịch muốn ngồi dậy.Diệp Lý ném Tam Độc tới, đâm xuyên bụng Thu Trang, ghim luôn xuống đất.
Kha Hoàng gào lên một tiếng, hệt như ma vương tới đòi nợ, mắt long sòng sọc.
Diệp Lý vừa nhìn thấy vết thương của Trầm Tử Thiêng, sự kiên nhẫn vứt hết, đạp một cái vào mặt Kha Hoàng: “Khốn nạn, quản vợ mày cho tốt!”Kha Hoàng cười khằng khặc: “Ha ha ha! Cứ tưởng ngươi đàng hoàng thế nào, hóa ra cũng bị hồ ly tinh dẫn dụ.
Thì ra lý do thoái ẩn giang hồ là thế này à?”Ăn thua đủ bằng võ công chưa đủ, hai kẻ này đấu cả võ mồm.
Trầm Tử Thiêng ôm vai, nàng chạy tới, Diệp Lý quát: “Đi ra chỗ khác!”Bước chân nàng sững lại, ánh mắt hơi ngơ ngác.Diệp Lý vội vàng sửa: “Nghe lời ta, tạm tránh xa một chút, ta trở lại ngay.”Bạch Hổ chạy tới lôi áo nàng: “Ê ê lão già kia vừa mắng cô kìa, đừng quan tâm hắn, đi luôn cho chừa mặt.”Không biết có phải do lời của Bạch Hổ khiêu khích hữu hiệu hay không, Trầm Tử Thiêng thật sự nghe lời Diệp Lý, xoay người bỏ đi.“Mau mang cho ta ít nước.” Trầm Tử Thiêng tìm một chỗ vắng, ngồi xuống tự xử lí vết thương của mình, nàng kéo cổ áo, để lộ ba vết cào, máu tuôn ồ ạt.“Chờ tí.” Bạch Hổ hóa người chạy đi.Trầm Tử Thiêng tự xé áo mình, cảm giác đau đớn trên da thịt từ lâu lắm rồi mới thấy, hơi khó chịu, thế nhưng vẫn ẩn nhẫn được.
Từ bé nàng hay trèo đèo lội suối đã quen, té ngã không biết bao nhiêu lần, nặng thì gãy xương, may sao vẫn được chữa trị kịp thời, thế nên mấy vết thương này giống như mèo cào vậy.Mà trong lòng vẫn cứ bực bội không yên.
Không hề rõ lý do.Bạch Hổ kiếm ra một cái bát mẻ, đổ nước sạch rồi lon ton chạy về, vừa tới nơi đã thấy nàng thổ huyết, máu len ra khỏi kẽ tay, nó thốt lên: “Trời, công lực cô ta mạnh vậy à?”Nàng lắc đầu: “Không biết, lại đây.”Hai tay Bạch Hổ bưng nước, Trầm Tử Thiêng lấy miếng vải mình vừa xé, rửa sơ vết thương.
Chẳng biết bên Diệp Lý thế nào mà chấn động bên kia rất lớn, tiếng đất đá rơi ầm ầm, khói bay mù mịt.Công Nguyên lén lút theo dõi Trầm Tử Thiêng, hắn đứng phía xa, trong lòng thầm đoán ra được thân phận của nàng.
Ở cùng với Diệp Lý, lại còn có gương mặt y hệt bà Lan Anh, hắn liền nhận ra nàng là ai ngay.
Thế nhưng ngập ngừng mãi không chịu đi tới trước mặt, Trầm Tử Thiêng bèn lên tiếng: “Ai đó, muốn xem trộm thì cũng phải giấu khí tức đi chứ.”Hắn giật mình, bấm bụng chui ra khỏi lùm cây, hắn cười cười: “Xin lỗi, ta...!ta chỉ muốn đến xem đồng tu của Diệp chân nhân vết thương ra sao, nhưng thấy cô đã ổn, ta không dám làm phiền.”Bạch Hổ cau có: “Chứ không phải muốn nhìn trộm thân thể người ta à?”Công Nguyên sửng sốt, vội đưa ra một lọ thuốc nhỏ giấu trong tay áo, đặt xuống đất rồi nói: “Ta không có đan dược, nhưng thuốc này có thể giúp cô sau này không để lại sẹo.”Nói xong, hắn cắp đít chạy đi.
Trầm Tử Thiêng hất hàm: “Lấy qua đây cho ta.”Bạch Hổ sửng cồ: “Cái giống gì người ta cho cũng lấy, bị vậy là đáng lắm.”“Người ta có lòng cho mà, không lấy thì kỳ cục lắm.”“Kỳ cục cái khỉ khô, chứ không phải cô hám lợi à?”“Có ai trên đời này không hám lợi hả?”“Ta.
Bạch Hổ ta đây không bao giờ hám mấy cái lợi lộc lặt vặt ấy, cô đừng hòng mua chuộc được ta.”Trầm Tử thiêng “ồ” lên: “Nếu đưa thuốc cho ta, lần sau đưa ngươi đi ăn gà ở quán “Ba Xu”.”“Được đấy, thật ra thì hám lợi cũng không phải xấu, quan trọng là tấm lòng.”Bạch Hổ cun cút chạy đi, nhặt lọ thuốc ở trên đất lên, nó mở nắp ra rồi ngửi thử, đoạn mang lại cho Trầm Tử Thiêng, nhắc nhở: “Ê, coi chừng đấy, lỡ bỏ trộn độc vào thì sao?”Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu nói: “Chậc, ngươi đa nghi làm gì, muốn hại thì cũng hại người giàu có, vàng bạc đầy mình, hoặc là có tác dụng gì đó chẳng hạn, người này lừa ta để làm chi? Đánh thuê à?”Bạch Hổ thấy nàng biết mình biết ta, giật mình nói: “Ừ nhỉ? Nếu là ta thì cũng chẳng thèm lừa thêm một miệng ăn như cô đâu.”Nhưng sau đó lại vội nói: “Không đúng, vậy thì Diệp Lý nuôi cô có rắp tâm, kẻ này đúng là lòng lang dạ thú, mất nhân tính.”“Ngươi suốt từ hôm qua mắng chửi sư phụ, rốt cuộc là làm sao?” Trầm Tử Thiêng lấy lọ thuốc, dốc hết vào vết thương, chất lỏng màu xanh chảy đến đâu,