Một buổi sáng đẹp trời, hắn vừa mở mắt đã thấy cảm giác ê ẩm trên tay.
Hắn giơ tay lên định gỡ thứ vướng mắc bên cạnh thì nhận ra tay trái mình bị cụt.Giây lát sau, Nguyễn Linh bàng hoàng ngồi bật dậy.
Trịnh Huy còn buồn ngủ, vươn tay kéo hắn nằm xuống, trong phút giây Nguyễn Linh kinh hãi, Trịnh Huy giơ tay xoa đầu hắn, dỗ dành: “Sư phụ, còn sớm lắm, ngủ thêm chút nữa đi.”Nguyễn Linh nheo mắt quan sát Trịnh Huy, điều chỉnh lại tâm tình một hồi, thuận thế nằm xuống, Trịnh Huy tiện đà rúc vào ngực hắn.
Cả người Nguyễn Linh cứng đơ như pho tượng, thân thể có gì đó biến đổi, cảm thấy không đúng lắm.Trịnh Huy vô thức sờ sờ bụng hắn hồi lâu, chẳng biết sờ đi đâu mà mở bừng mắt, vừa kịp lúc Nguyễn Linh rút tay phải ra, giữ tay gã, hắn trầm giọng nói: “Ngươi sờ gì thế?”Trịnh Huy cười nói: “Sư phụ ngại hả? Hôm qua chả nói người thích thế còn gì?”Nguyễn Linh: “...”Hình như có gì đó không đúng thật.Nguyễn Linh bật dậy, rời khỏi giường trước sự kinh ngạc của Trịnh Huy.
Nhưng gã cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nhắc nhở: “Sư phụ đi từ từ thôi, chân người mới khỏi, đừng chạy.”Chạy như bị ma rượt, Nguyễn Linh soi mình trong chậu nước, ban nãy thấy đầu mình nhẹ nhẹ, hóa ra là không có tóc, mới mọc ra được một chút.
Hắn lục lọi lại ký ức, lại nhìn về phía gian nhà, hoang mang tột độ.Vừa mừng vừa vui.Trịnh Huy đã chết, nay sờ sờ trước mắt hắn như mộng đẹp vậy.Nhìn cánh tay trái bị cụt, hắn đủ thông minh để nhận ra rằng ký ức mình bị thiếu hụt.
Có lẽ suốt thời gian qua, hắn sống không thoải mái gì cho lắm.
Thế nhưng cũng chưa chắc Trịnh Huy trong kia là người thật, hắn phải xem xét đã.Ngày nay cũng chẳng thiếu gì yêu ma quỷ quái có thể bắt chước, biến hóa thành muôn hình vạn trạng nhằm lừa gạt tâm trí con người.
Hắn là một kẻ đa nghi, suốt bao nhiêu lần mình tính không bằng trời tính đã khiến hắn có một bóng ma trong tiềm thức.Hắn thầm nghĩ: “Trước mắt phải thăm dò đã.”Nguyễn Linh bước trở vào, Trịnh Huy vẫn còn ngủ say, hắn lại gần, sờ gương mặt Trịnh Huy, cảm thấy da có độ ấm, hình như gã còn trắng hơn so với trước đây.
Mọi lần trong mắt Nguyễn Linh chỉ thấy gã chạy vặt, đôn đáo chui khắp nơi, mưa nắng chẳng từ, thế nên da dẻ đen đúa vô cùng, may rằng có gương mặt hiền hòa vớt vát lại.Trịnh Huy mắt nhắm mắt mở, nắm ngón tay hắn, cười nói: “Sư phụ đừng nghịch...”Lời nói tên đồ đệ này hình như không đúng lắm, thái độ có chút giống như đang nói với trẻ nhỏ.
Nguyễn Linh rụt tay lại, ghét bỏ nói: “Ngươi ngủ như lợn vậy, sáng rồi.”“Ừm...” Trịnh Huy lại nhắm mắt.Nguyễn Linh định bụng giơ tay tát hắn, thế nhưng trong vô thức lại không muốn, như thể có một người khác trong đầu mình cản lại.
Là không nỡ...Nguyễn Linh càng lúc càng hoang mang, cái tát sắp giáng xuống trở thành cái nhéo má.Trịnh Huy trở tay nắm mấy ngón tay hắn, hôn lên.Nguyễn Linh: “...”Chấn động ập xuống, sét đánh ngang tai cũng chẳng bằng một cái hôn này.
Rốt cuộc thì thời gian qua, hắn và tên đồ đệ này phát triển theo tình trạng nào rồi.Mấy lời đồn ngày xưa đột nhiên ùa về tâm trí hắn: Nguyễn Linh hoang dâm vô độ với đồ đệ.Nghĩ vậy, hắn lại thất thểu trở ra, mặt đần thối.Khung cảnh xung quanh cũng chẳng phải là Giao Long, nơi đây non nước hữu tình, nhà ngói đơn sơ, vườn rộng thênh thang, cây nhà lá vườn xum xuê che bóng mát, cực kỳ yên bình.
Thỉnh thoảng có vài người hàng xóm đi ngang qua, thấy Nguyễn Linh liền cất tiếng chào hỏi: “Chà, sư phụ ngớ ngẩn của Huy dậy rồi hử? Ăn sáng chưa, qua đây chú cho ít bánh về ăn nè.”Cọng gân trên trán hắn giật nhẹ, chân khí đã vận đến đầu ngón tay, thế nhưng lại tự nhắc nhở mình không được động thủ.Hắn lắc đầu nói: “Ta không đói.”Bác hàng xóm thấy thế chỉ cười, rồi vẫy tay chào tạm biệt hắn.Nguyễn Linh không kiềm chế nổi, chạy vào túm cổ áo Trịnh Huy, gằn giọng: “Ai là sư phụ ngớ ngẩn của ngươi?”Trịnh Huy rốt cục mở mắt ra, gã chớp mắt nhìn hắn, chỉ ấy ánh mắt Nguyễn Linh sắc bén như dao, gã kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, làm sao thế?”“Ta hỏi ngươi, ngươi dám đi nói xấu ta với người ngoài?”Ai nói cũng được, nhưng từ trước đến nay Trịnh Huy đâu phải kiểu người đó, hắn nhất thời không tin nổi, bị mấy suy nghĩ của chính mình dìm xuống.Trịnh Huy tưởng hắn bị người bắt nạt, lên cơn giận dữ, bèn ôm hắn một cái: “Thôi ngoan, sư phụ hiền hòa tốt bụng, con nói xấu gì được chứ? Ai bắt nạt sư phụ thế?”Nguyễn Linh càng nghe càng nóng máu, giãy ra: “Còn không đúng sao? Mấy kẻ kia nói ta ngớ ngẩn.”Nói đến nước này, rốt cục Trịnh Huy cũng phát hiện ra điều bất thường, dè dặt hỏi: “Sư phụ...!một cộng một bằng mấy?”“Cút ra ngoài!”Trịnh Huy bị đá đít ra ngoài thật.Cơn gió đi ngang qua, anh Bính vác cày đi làm, thấy Trịnh Huy đứng thẫn thờ một mình, liền lớn giọng trêu chọc: “Cu Huy, thằng cha kia không bám đít nữa à?”Trịnh Huy cười cười: “Là sư phụ em.”“À ờ, sư phụ ngớ ngẩn của chú mày đâu rồi? Thấy sáng nào cũng như cái đuôi, rối rít chạy khắp nơi mà, nay ốm à?”Trịnh Huy lắc đầu cười trừ: “À dạ, sư phụ em không khỏe lắm.”“Có thuốc không? Nếu không có thì qua chỗ nhà anh mà lấy, chị hai ở nhà, em cứ nói anh Bính đưa thuốc bổ qua là được.”“Cảm ơn anh.
Chẳng mấy chốc sư phụ em sẽ khỏe lại ấy mà.”Nguyễn Linh mở tung cửa, giận đùng đùng lôi cổ gã vào phòng, trước khi đóng cửa còn hằn học nhìn anh Bính một cái.Anh Bính gãi đầu: “Bệnh gì vậy nhỉ?”Trịnh Huy chẳng hiểu mô tê gì, thong thả ngồi xuống giường, còn Nguyễn Linh vò đầu bứt tai đi đi lại lại trong phòng.Gã vừa uống trà vừa hỏi: “Sư phụ sao thế? Con ra ngoài cho người bình tĩnh nhá?”“Ngươi đứng đó.” Nguyễn Linh quát, hắn chỉ tay ra cửa, “Ta còn đau đầu đau óc mà ngươi đi hú hí với tên nào đấy?”Trịnh Huy liền hiểu ra, buột miệng nói: “Đừng có ghen, người ta chỉ hỏi thăm con thôi.”“Ai nói ta ghen?” Nguyễn Linh lớn giọng, quắc mắt, “Ta mắc mớ gì phải ghen với nhà ngươi?”Nguyễn Linh mắng xong thì thở hổn hển, Trịnh Huy thức thời giữ im lặng, ung dung nhấp mấy ngụm trà, tận hưởng mấy câu mắng chửi vừa nãy của hắn.
Nghe tai này lọt tai kia.Đứng một hồi liền thấy mỏi chân, cũng cảm thấy sự ung dung của Trịnh Huy rất ngứa mắt, bèn ngồi phịch xuống ghế, hắn rót một tách trà ra uống.Trịnh Huy: “Để con rót cho sư phụ.”Nguyễn Linh đập tay gã: “Đếch cần!”Bỗng nhiên hôm nay trời trong xanh hẳn, Trịnh Huy thầm cảm thán, cuối cùng thì sư phụ dữ dằn của gã cũng trở lại rồi.
Tuy rằng hơi tiếc, nhưng gã vẫn thấy sư phụ ngớ ngẩn kia đáng yêu hơn, còn sư phụ dữ dằn này lại chân thực hơn, cho gã một ý vị lâu lắm rồi mới nếm lại.
Thôi thì Nguyễn Linh thế nào cũng được, ngớ ngẩn hay xấu tính thì vẫn là sư phụ gã.Vừa nãy lôi cổ áo Trịnh Huy vào, bây giờ Nguyễn Linh vừa ngẩng đầu quan sát gã đã thấy trên cổ Trịnh Huy có một vết đỏ khá chói mắt.
Đột nhiên trong đầu hắn có một vài hình ảnh vụn vặt lướt qua, năm ngón tay đan xen, hơi thở hỗn loạn, tiếng thì thầm bên tai...Tách trà trên tay Nguyễn Linh rơi xuống đất.Trịnh Huy cúi xuống nhặt.Hoàn hồn lại, Nguyễn Linh đập tay gã: “Khỏi dọn.”Trịnh Huy ngẩng đầu hỏi: “Thế sư phụ dọn hả?”Nguyễn Linh ngập ngừng giây lát rồi gật đầu.
Thấy vẻ túng quẫn của hắn, Trịnh Huy thở dài, vẫn yên lặng dọn dẹp.
Nguyễn Linh không ngăn gã nữa, lại bàng hoàng nhớ ra mấy ký ức chẳng hay ho cho lắm.Vậy là lời đồn hóa thật ư? Đến ngay cả hắn cũng phải suy xét lại trước kia, tất cả lời đồn là thật hay giả?Hay chỉ mới gần đây, trong lúc hắn mất tỉnh táo, đã có mối quan hệ không nên có với Trịnh Huy?Gã chết đi, hắn tuyệt vọng cực độ, nhưng cũng chỉ dám nghĩ rằng gã là đồ đệ duy nhất tin tưởng hắn, không muốn cam lòng để Trịnh Huy chết dễ dàng.
Điên ròng điên rã mấy trăm năm, thật ra cũng chỉ mong đồ đệ hắn được sống lại, vui vẻ chạy theo hắn, hắn ép gì làm nấy, nghe lời răm rắp.“Sư phụ, người đói không?” Trịnh Huy rốt cuộc dọn dẹp xong, trở vào hỏi.“Hả?” Ánh nhìn hắn lướt qua cổ gã liền dời mắt đi, lòng nóng như lửa đốt, miệng lưỡi hơi khô khốc, hắn qua loa đáp, “À ờ, đói.”Trịnh Huy cười tủm tỉm.
Nguyễn Linh rốt cục chẳng nhịn được, xoay người chạy ra ngoài.
Hắn vục mặt vào chậu nước, tự tát vài phát cho tỉnh táo.
Đây đúng là Trịnh Huy, từ ánh mắt đến nụ cười, hòa ái dễ gần, lại không hề có vẻ gì là mất tự nhiên, không kẻ nào giả dối được.Tối hôm đó, Trịnh Huy bị đuổi sang phòng khác ngủ.
Gã giở khóc giở cười, nhưng cũng mặc kệ, sư phụ muốn thế nào thì như thế nấy.
Một đêm của gã chẳng mộng mị, ngủ thẳng cẳng đến sáng.Còn Nguyễn Linh hoàn toàn ngược lại, một đêm mộng xuân triền miên, sáng mai tỉnh giấc đã phỉ đi tắm rửa thay quần áo.
Hôm qua gặp mặt gã, hắn còn có sức tức giận, sáng nay Trịnh Huy ra cửa, hồ hởi chào hỏi hắn, hắn lại chạy trốn trong phòng như thấy quỷ.Cả tuần trôi qua, rốt cục Nguyễn Linh chào thua trước sự ung dung của Trịnh Huy.
Ăn uống cũng chẳng ăn chung, ngủ không ngủ chung, Trịnh Huy càng ngày càng sáng láng, Nguyễn Huy lại như một kẻ đã đọa ma, vật vờ như cô hồn, đêm nào cũng trằn trọc.Nguyễn Linh đành gọi gã tới hỏi: “Mấy năm qua ta bị làm sao vậy?”Trịnh Huy mỉm cười nói: “Cuộc sống sư phụ khác trước rất nhiều, thần trí không được...!ừm, tốt cho lắm, thế nhưng lại có cái tốt.”“Tốt ở đâu?” Nguyễn Linh vuốt mặt , bơ phờ hỏi, “Sao ta không thấy? Cụt tay là tốt à?”Trịnh Huy lại đáp: “Tốt mà, sư phụ được trải nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ của nhân gian, ai gặp sư phụ cũng phải tránh né.”Nguyễn Linh hiểu ra, hắn cúi đầu chẳng nói gì.
Trịnh Huy lần đầu thấy hắn biết cúi đầu nhìn lại mình, có chút gì đó không nỡ trêu chọc hắn, đành thở dài: “Sư phụ đừng lo gì nữa, chẳng phải bây giờ