Ai ở lại, ai rời nhân thế?
Đất Đại Ngư, ai tế cõi trời?
Mong thôi máu chảy đầu rơi
Cầu cho đất nước, có người chở che.
_______________________________________
Tiết kinh trập vừa sang, cổng nhà bạch trung gia viên đã có người ghé thăm.
Bạch Vân cẩn thận đẩy xe lăn về trước, nàng tập hơn một tháng trời, hai tay cuối cùng cũng đủ sức để có thể sinh hoạt, tuy vẫn còn vụng về và chưa cướp được bánh xếp, nhưng ít nhất cũng không cần Trịnh Khinh Ái đút ăn nữa.
Bạch Vân mở cửa, bên ngoài là bà lão già nua mà nàng gặp vào ngày đầu lập xuân, Hàm Cốc thấy người mở cửa là nàng thì thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chậm rãi cúi đầu chào.
"Xin hỏi, Thiên nữ có ở nhà không ạ?"
Trịnh Khinh Ái vẫn chưa rời giường, Thất Tinh thì chẳng biết ở đâu, Bạch Vân nghĩ một chút, đáp lại.
"Thiên nữ có việc ra ngoài rồi, nếu bà cần gì, tôi có thể chuyển lời."
"Hôm nay là ngày đầu tiết kinh trập, dưới thôn có tổ chức tiệc nhỏ, chúng tôi ngỏ lời mong Thiên nữ ghé qua.
Bởi vì tiệc vũ thủy nàng cũng không đến..." Bà lão nọ chần chừ đôi chút, cuối cùng vẫn nói.
"Mong má đào có thể chuyển lời với nàng rằng trưởng thôn Lạc Tư tôi rất mong nàng đến."
Bạch Vân thoáng ngạc nhiên.
"Tôi tưởng bà tên là Hàm Cốc?"
"Hàm Cốc hẳn là trưởng thôn trước đây." Lạc Tư cười đáp.
"Thiên nữ ngày đêm bận rộn, không nhớ tên người khác cũng là chuyện bình thường."
Bận rộn sao? Bạch Vân thoáng nhớ lại cảnh Trịnh Khinh Ái nhàn nhã ngồi uống trà bắt Thất Tinh dọn đám cỏ dại mới mọc trong vườn, nàng ta bận chỉ tay năm ngón thì có.
"Còn má đào đây là?" Lạc Tư bỗng nhiên hỏi ngược lại nàng, Bạch Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời.
"Tôi là Vân, là bạn đồng hành của nàng."
"Hóa ra là người quan trọng của Thiên nữ, thất lễ, thất lễ rồi." Trưởng thôn có vẻ cũng không định nán lại lâu, sau khi nhờ nàng nhắn nhủ thêm một lần nữa đã rời đi.
Không lâu sau, Bạch Vân bỗng nghe tiếng đàn dịu dàng phát ra từ bên trong phòng Trịnh Khinh Ái, nàng quay đầu, từ từ đẩy xe lăn lên hành lang, rồi mới chậm rãi gõ cửa phòng của vị Thiên nữ nọ.
"Vào đi."
Nghe lời đáp, Bạch Vân đẩy cửa, Trịnh Khinh Ái đang đứng bên cạnh bàn gỗ, trên đó có đặt một cây đàn tranh, có vẻ như đã có tuổi đời quá lâu, chất gỗ như sáng lên, trông vô cùng bắt mắt.
"Ta làm ồn Bạch Vân sao?"
"Không, do tôi dễ phân tâm, bị tiếng đàn thu hút thôi."
Trịnh Khinh Ái bị lời của nàng chọc cười, ngón tay nhẹ nhàng gảy thêm vài nhịp đàn nữa, rồi dừng hẳn.
"Nịnh hót."
Bạch Vân cẩn thận đẩy xe lăn vào phòng, tiến đến gần người kia.
"Cô đang bận gì sao?"
Trịnh Khinh Ái thoáng lắc đầu.
"Không, chỉ là vô tình đụng phải nghiên mực cũ thôi.
Sau đó ta chợt nhớ ra, ta có khá nhiều đồ cũ."
Bạch vân hơi cúi người xuống, nhặt lên nghiên mực bị rơi, may mắn làm sao nó không bị vỡ mất.
Nghiên mực này nhìn qua rất đơn giản, không quá mức cầu kỳ, bên dưới còn có một dòng chữ rất nhỏ.
"Ly Thanh?"
Trịnh Khinh Ái khựng lại đôi chút, sau một lúc lâu chần chừ, nàng ta mới cất tiếng.
"Xét theo một phương diện xa xôi nào đó, nàng là sư tỷ của ta."
"Cô cũng có đồng môn sao?" Bạch Vân cười hỏi.
"Dĩ nhiên." Thiên nữ dịu dàng đáp.
Nàng ta vuốt v3 phím đàn, ngón tay lướt dọc theo những đường vân được điêu khắc tinh xảo.
"Ta có sư tôn, dĩ nhiên cũng có sư huynh, sư tỷ và...!học trò."
"Sư tôn cho ta sinh mệnh, sư huynh cho ta niềm tin, sư tỷ chở che cho ta, học trò dạy cho ta biết tình yêu là gì."
Đoạn, Trịnh Khinh Ái quay đầu, đối diện với Bạch Vân, rõ ràng là Trịnh Khinh Ái không nhìn thấy được, rõ ràng đôi mắt nàng đã luôn bị một mảnh vải che khuất, ấy thế mà Bạch Vân lại ngỡ như mình được bao trùm trong một làn thu đẹp đến mỹ miều.
"Sau đó chúng ta tách ra, mỗi người lại đi tới một vùng khác nhau, từ đó cũng ít liên lạc."
Bạch Vân rùng mình, Trịnh Khinh Ái như đang nhắc lại lời nói dối vụn về của nàng vào tháng trước.
Nàng xấu hổ cúi đầu, người nọ thấy nàng không nói gì thêm, chậm rãi quay lại, bước ra ngoài cửa.
"Đúng vậy, Bạch Vân, đều chết cả rồi."
"Ta không phải là một sát thủ, nhưng ta cũng biết người của Hắc Sát môn khó sống đến 30."
"Trùng hợp, những người ta quen đều không sống quá 30."
Trịnh Khinh Ái bước ra ngoài, Bạch Vân cũng đẩy xe lăn đi theo.
Có lẽ vì chủ đề mà hai người nói tới quá nặng nề, nàng ta lập tức đổi chủ đề.
"Hàm Cốc vừa tới sao?"
"Người ta tên là Lạc Tư, cô nhớ sai rồi."
Trịnh Khinh Ái dửng dưng.
"Trưởng thôn một tháng đổi vài người, ta làm sao nhớ hết được."
"Nhưng tại sao cứ mỗi một tiết khí họ lại tổ chức một lần tiệc vậy?"
"Do họ theo tín ngưỡng Địa thần."
Ở lục địa Đại Ngư, tôn giáo lớn nhất vẫn là Linh Ẩn.
Vốn được thành lập bởi Thiên Trân Sam, một vị đế vương nhà Thiên vào trước Thiên Duyệt.
Họ tự gọi mình là thanh nhân, đem khăn voan phủ kín mặt, thường xuyên đi khắp nơi cứu nhân độ thế.
Mặc khác, Địa thần lại là một tín ngưỡng bắt nguồn từ thời xa xưa, khi Địa Tinh thần quân tạo ra con người, nhân loại đã tôn xưng bà là là vị thần cao quý nhất.
Tín ngưỡng Địa thần cũng từ đó xuất hiện.
Cho đến khi tứ đế phân tranh, Thiên Tinh thần quân hạ phàm thống nhất bốn phương, nhân loại từ bỏ đất mẹ hiền lành, mỏi mắt ngóng trông kỳ tích đến từ phía bầu trời.
Địa Ngục giáo ban đầu