Vọng bốn cõi âm thanh trống trậnKhấp muôn loài lửa hận sâu cayTựa như một vở kịch dàiRèm châu buông xuống nào ai nhớ về?________________________________
Quỳnh An hiếm khi ngoan ngoãn xếp thuốc theo lời An Chánh.
Thật ra là do dại này cô đến Địa Ngục giáo chơi hơi nhiều...!Dù không bị phát hiện, nhưng cũng khá là nguy hiểm.
Thế nên hôm nay cô quyết định ngồi ở nhà làm con ngoan trò giỏi, không phụ sự trông đợi của thầy.
Khỏi phải nói, An Chánh thấy Quỳnh An làm việc từ sáng cho đến trưa sợ đến tái mặt.
Chẳng lẽ học trò lười của ông đã vượt qua cú sốc té nước 4 năm trước, quyết định tập trung tu luyện trở lại sao?
Nhưng nguyên đan của nó...
"Quỳnh An.
Đến đây." An Chánh cất tiếng.
Nghe ông đang gọi mình, Quỳnh An bỏ xuống rổ thuốc, vội vàng chạy tới.
"Dạ thầy?"
"Thầy biết con chăm chỉ, một lòng tu luyện, nhưng dục tốc bất đạt, không cần quá cố sức.
"Dạ?"
"Con để rổ thuốc ở đó, vào phòng nghỉ ngơi đi, để đám học trò khác làm." Ông vừa nói vừa đẩy Quỳnh An vào trong phòng, còn tốt bụng đóng cửa lại.
Quỳnh An: "Ủa là sao?"
Cô nằm bẹp ra giường, muốn định ngủ một lát, lại nghe thấy tiếng ai đó gõ lên cửa sổ.
Quỳnh An thừa biết là ai, nên cũng tiến tới mở cửa ra.
Bên ngoài là một con chim sẻ nhỏ có phần bụng màu vàng, dáng vẻ to tròn mập mạp, ngay khi cửa sổ vừa ló, nó lập tức bay vào trong, đậu lên bàn, trơ đôi mắt bé xíu như hạt đậu nhìn Quỳnh An.
"Chim sẻ nhỏ, may cho mi, hôm nay chị có ngũ cốc này."
Quỳnh An đổ mớ ngũ cốc mà mình tìm được ra bàn, con chim nhỏ nhìn thấy thì mổ lấy mổ để, vui vẻ ăn hết đám ngũ cốc mà cô mất một ngày lọc thuốc mới lấy được.
Con chim sẻ nọ ăn xong, sải cánh bay ra ngoài cửa sổ, không thèm ngoái lại.
Kể từ khi gặp nó cùng Phi Hoan trong rừng thì nó bắt đầu bám theo Quỳnh An, cũng hơn 3 tháng rồi.
Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng Phi Hoan giàu hơn, nó lại không chịu ở Nhất Kiếm đảo, cứ một mực bám theo cô, bắt cô làm con sen.
Đã vậy cứ ăn xong lại đi, chẳng giúp ích cho tinh thần gì cả.
Quỳnh An làm con ngoan trò giỏi được một ngày, ngày hôm sau cũng quyết định tiếp tục làm con ngoan trò giỏi.
Có vẻ An Chánh rất hài lòng, cô thỉnh thoảng cũng muốn làm ông vui, nên cũng không ngại làm trò ngoan thêm mấy ngày nữa.
Hôm nay An Chánh vẫn ân cần bảo Quỳnh An đi nghỉ trưa, con chim sẻ nhỏ kia lại đến.
Hậu quả của sự chăm chỉ cũng ghé thăm, lưng của cô đau nhức không thôi, hôm nay Quỳnh An chui xuống bếp tìm được một ít đậu phộng rang, nàng không biết chim có ăn được đậu phộng không.
Nhưng cái lưng quá đau khiến cô không thể nào bận tâm nổi, vì thế Quỳnh An chỉ mở túi đậu, bỏ sẵn trên bàn, rồi nằm bẹp xuống giường.
Khi cô đang lim dim chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói lạ vang lên.
"Hạt này bị cháy này."
"..."
Quỳnh An bật dậy, mở to mắt mà nhìn về phía giọng nói vừa vang lên.
Người ngồi đó là một má đào nàng ta mặc váy Nghiên Tịch màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo voan mỏng sắc vàng.
Đôi mắt ánh lên rực sáng ánh kim.
Nàng ta phân vân đôi chút, lại nhặt lên một hạt đậu khác.
"Hạt này thì chưa chín tới này."
Quỳnh An cứng đơ người, má đào nọ lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hệt như hai viên thạch anh tóc vàng, soi vào người cô.
Cảm giác bị nhìn thấu khiến tim của Quỳnh An nhảy lên cổ họng.
Má đào khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ dửng dưng, nhàn nhã, chậm rãi rót cho một mình chén trà, nhấp nhẹ.
"Cô...!là ai vậy?" Lúc này, Quỳnh An mới cất tiếng hỏi.
"À..." Má đào nọ phân vân đôi chút, sau đó nháy mắt với cô.
"Người ta là chim sẻ nhỏ đây này."
Trời ơi kinh khủng quá cứu tôi.
"Không quen biết nhau xin đừng nói năng như vậy." Quỳnh An che ngực.
"Lỡ ý trung nhân của tôi đánh cô đấy."
"Theo bổn...!ta biết...!làm gì có ý trung nhân?" Người kia bật cười.
"..." Không cãi được.
"Ta còn biết cô là con gái của Tôn Diệc, lúc 9 tuổi từng bị ma thú tấn công, 18 tuổi gia nhập Nhất Kiếm đảo, nhưng năng lực yếu kém, đến năm 22 tuổi rồi vẫn chưa đột quá được cảnh giới luyện nguyên, chưa kể khoảng 4 năm trước còn từng bị ngã xuống hồ nước, tỉnh dậy thì thay đổi tâm tính, không còn như trước nữa."
Quỳnh An nghe một tràng dài, cuối cùng cũng nhìn ra được điểm mấu chốt.
Những điều này cả Nhất Kiếm đảo đều biết, chỉ cần dò hỏi một chút là ra, không có huyền cơ nào ở đây cả.
"Cô định lấy mấy thứ này lừa tôi à? Tôi dễ lừa thế sao?"
"Vậy nếu ta lấy việc cô đang có một mối quan hệ phức tạp với Địa Ngục giáo thì sao? Đủ lừa cô không?"
Quỳnh An ngậm miệng lại.
"Yên tâm." Nàng ta cười nói.
"Ta tên là Hoàng Lung Tinh Quân.
Ta không có ý xấu.
Ta muốn giúp cô."
Quỳnh An hơi sững người lại, cô nheo mắt, đáp.
"Trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì, dù cô có là chim sẻ thì cũng vậy thôi."
Hoàng Lung Tinh Quân nghiêng đầu, sau đó chậm rãi cầm lên một hạt đậu phộng, cho vào miệng.
"Coi như ta vì mớ đậu này, và mạng sống của mình đi."
"Lừa con nít hả?"
Má đào nọ chống cằm, lại từ từ cho thêm một hạt đậu vào miệng.
"Nói đi nói lại dài dòng, đến lúc đó cô sẽ tự biết mà thôi." Dừng một chút, nàng ta nói tiếp.
"Từ đây chạy thẳng về hướng đông, cho đến khi gặp một con chim xanh, cô ắt sẽ thoát nạn."
"Trốn đi và cố gắng sống nhé, Quỳnh An." Hoàng Lung Tinh Quân chợt hóa thành một con chim sẻ nhỏ, tung cánh bay ra bên ngoài cửa sổ.
"Chúng ta sẽ còn gặp nhau."
Quỳnh An ngơ ngẩn cả người, trong lúc cô vẫn chưa kịp định thần lại, con chim sẻ nọ lại bay vào trong, cắp lấy túi đậu trên bàn, bay đi.
"Chúng ta sẽ còn gặp nhau."
"..."
Con chim dở hơi này...
Quỳnh An một lần nữa ngồi xuống giường, cố sức tiêu hóa mớ thông tin chỉ có mỗi câu bỏ trốn đi của Hoàng Lung Tinh Quân.
Cô vò đầu, trốn đi là vì bị nghi ngờ thông đồng với Địa Ngục giáo, hay là thứ khác?
Quỳnh An không biết, nhưng cô cũng bắt đầu gói ghém đồ đạc của mình lại, sẵn sàng cho việc bỏ trốn.
Có nên xin phép sư phụ bỏ trốn không nhỉ? Lỡ đột nhiên biến mất chắc ông sốc lắm.
Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Khang Tử Vệ xông vào bên trong, hớt hải gọi.
"Quỳnh An, mau trốn đi!"
"Tôi biết, tôi đang...!Hả?"
Quỳnh An giật mình nhìn hắn, chẳng lẽ thật sự là chuyện thông đồng với Địa Ngục giáo sao?
"Đã có chuyện gì vậy?" Cô vội hỏi.
"Cha của em bị kết tội mưu phản, Hán đế hạ lệnh tru di cửu tộc, triều đình đang đến bắt em.
Em phải mau