Giữa sa trường máu tanh bão rétLòng trung kiên dùng chết chứng minhQuân sư vẫn lấy làm thinhThiên vương nguyện gửi một nghìn tiên phong.
Trịnh Khinh Ái bật cười vì sự so sánh của nàng, nàng ta ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng tròn, khuôn mặt Thiên nữ như sáng lên, phảng phất chút mờ ảo, tựa như trong đồng thoại.
Nàng ta hé môi, chậm rãi cất lời.
Thuở hồng hoang, Hải Tinh thần quân tạo ra hai mặt trời, chúng thay phiên nhau chiếu sáng phía đông và tây của Đại Ngư lục địa.
Mặt trời nhỏ nằm ở hướng Tây, lúc nào cũng hướng về mặt trời lớn ở đằng Đông.
Chìm trong tương tư mãi, Mặt trời nhỏ quyết định đến gần với Mặt trời lớn kia.
Mặt trời nhỏ đi theo tiếng gọi của tình yêu, nàng không hề biết rằng khi nàng càng đến gần với mặt trời lớn của nàng, mặt đất bên dưới càng bốc cháy dữ dội hơn.
Thiên Tinh thần quân biết được vô cùng tức giận, bắt Hải Tinh Thần Quân mang Mặt trời nhỏ rời khỏi Mặt trời lớn.
Bầu trời đêm lúc đó chỉ là một mảng tối tăm vô hạn, Hải Tinh thần quân đành cho Mặt trời nhỏ xuất hiện vào lúc đó, nàng ta soi sáng mặt đất, tìm kiếm hình bóng của mặt trời lớn, nàng tìm không được lại khóc, nước mắt của nàng dần hoá thành những vì sao nhỏ.
Nhân gian sau này lại gọi nàng là Nguyệt thần.
Còn Mặt trời lớn kia trở thành Nhật thần duy nhất, sau khi phát hiện Mặt trời nhỏ không còn ở hướng Tây nữa, liền bay khắp Đại Ngư lục địa tìm nàng, nhưng tìm mãi chẳng thấy.
Dẫu vậy hắn lại không bỏ cuộc, từ ngày này qua ngày kia, tháng này sang tháng nọ, năm này đến năm khác, thoáng chốc, đã mấy ngàn năm.
Trăng cũng vui, cũng buồn, nhiều lần muốn xuất hiện vào ban ngày, nhưng Nhật thần lại quá sáng rỡ, che lấp mất ánh sáng của nàng.
Thế nên nàng khóc, mong ánh sáng của nàng có thể chạm đến người kia, nhưng không được.
Từ đó về sau, người ta bảo trăng tròn là trăng đang khóc.
Trịnh Khinh Ái dùng gấp nhẹ quạt lại, trên môi lại hiện lên một nụ cười chẳng rõ vui buồn.
Bạch Vân ngơ ngẩn nhìn nàng ta, sau đó thấp giọng thì thầm, dường như chỉ đủ cho người kia nghe được.
"Trong mơ tôi thấy mắt của nàng rất đẹp."
"Như ta đã nói, mơ thấy gì thì hiện thực sẽ trái ngược lại đấy." Trịnh Khinh Ái bật cười, nhưng cũng không có ý phủ định lời nói của nàng.
"Tôi có thể nhìn thấy mắt của nàng không?"
"Bạch Vân có sợ hãi không?"
"Không."
Trịnh Khinh Ái im lặng một hồi, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu.
Bạch Vân thở hắt ra, bàn tay chậm rãi nâng lên.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái như phủ thêm một vầng sáng huyền ảo, nàng ta vẫn đang chờ đợi, ngón tay của Bạch Vân chạm đến má Trịnh Khinh Ái, miết nhẹ.
Không ngờ lại dễ dàng đỏ lên.
Bạch Vân nghiêng đầu, muốn nhìn thử xem tai của nàng ta có đỏ không, nhưng bị mái tóc che khuất, không nhìn được.
Bạch Vân đưa tay luồn vào tóc Trịnh Khinh Ái, nhẹ nhàng nắm lấy nút thắt của mảnh vải.
Hơi thở của Thiên nữ kia trở nên rối loạn.
Bạch Vân nhìn nàng ta, ngón tay khẽ động.
Trịnh Khinh Ái lặng lẽ chờ nàng, trên môi vẫn duy trì một nụ cười chẳng nhìn ra vui buồn, nhưng rồi khóe môi khép mở, nhẹ nhàng.
"Nhưng Bạch Vân...!em sợ."
Cảm giác ấm nóng thoáng rơi xuống lòng bàn tay thoáng làm Bạch Vân ngẩn người, nàng vội rướn người về trước, nhẹ nhàng chạm vào gò má nàng ta.
Trong quá khứ, Bạch Vân đã luôn nghĩ người ta khóc sẽ rất xấu, đám người ở Hắc Sát môn lần nào khóc cũng làm cho nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau.
Thế nhưng Trịnh Khinh Ái đang ở trước mặt nàng, lặng lẽ rơi lệ.
Bạch Vân như cầu được ước thấy, giờ đây lại chẳng biết phải đối xử với nàng ta như thế nào.
Nước mắt Trịnh Khinh Ái chảy qua vải trắng, dọc xuống cằm, rơi lên mu bàn tay của Bạch Vân.
Nóng đến cháy lòng.
"Ai làm gì nàng đâu mà nàng khóc?" Bạch Vân gấp gáp hỏi, nàng không biết bản thân có làm sai ở đâu không? Trịnh Khinh Ái thường ngày thích cười cợt, trêu đùa đâu rồi, sao giờ lại khóc chứ.
Chỉ thấy Thiên nữ không dấu vết lùi ra xa.
Nàng ta đưa tay về sau, chậm rãi chỉnh lại nút thắt của băng vải.
Bạch Vân vô thức nhìn thấy đôi tai nàng ta đỏ lên.
"Có lẽ do ánh trăng quá chói, làm mắt ta phát đau rồi."
"Hãy đợi đến dịp trăng tròn khác nhé, Bạch Vân."
Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái, hụt hẫng chẳng biết làm sao, cuối cùng khẽ ừ, quay về chỗ ngủ, một lần nữa nhắm mắt lại.
Có thật là vì trăng quá chói hay không?
Trước đó không lâu, khi Bạch Vân uống có vài ly đã lăn đùng ra ngủ.
Quỳnh An nhìn thấy Trịnh Khinh Ái bế người kia vào trong xe, sau đó quay lại nhìn mình.
"Tôn Quỳnh An." Thiên nữ khẽ gọi.
"Có ngại nếu chúng ta có một cuộc trò chuyện nho nhỏ không?"
Quỳnh An căng thẳng ngồi thẳng lưng, nhìn về phía người kia.
Cô tự trấn an mình.
Được rồi, Quỳnh An bình tĩnh, người ta chỉ muốn nói chuyện thôi, người ta sẽ không tự nhiên giết mày đâu, yên tâm đi nhé.
Có cái quần ấy, cô và người này có quen biết gì đâu, trời ơi.
"Vâng...?"
"Ta đã nghe rất nhiều về cô."
Bạch Mặc Tử chậm rãi lau miệng bằng khăn tay, sau đó lại hệt như một tiểu thư nhà khuê cát mà nhẹ nhàng gấp lại khăn tay, rồi cất vào tay áo.
Hắn nghiêm túc nhìn hai người.
"Vậy ra ngài là mẹ của Phi Hoan, cũng là Thiên nữ mà Nhất Kiếm đảo hay nhắc tới." Quỳnh An vội vàng lên tiếng trước.
"Mẹ nuôi." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng chỉnh lại.
"Ặc...! Vâng, mẹ nuôi của giáo chủ Phi Hoan." Quỳnh An vội vàng sửa lại, cô có chút sợ nụ cười của nàng ta.
Người ta hay bảo, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng Trịnh Khinh Ái lại đem cửa sổ tâm hồn của mình che khuất.
Muốn nhìn lại chẳng thể, muốn thấu cũng chẳng tường.
"Vậy..." Trịnh Khinh Ái lên tiếng lần nữa, nàng vô thức kéo dài âm thanh của mình.
"Phi Hoan dạo này thế nào?"
Quỳnh An tự nhiên bị sặc.
Thất Tinh đột nhiên cắt lệch miếng thịt thỏ, làm đĩa sứ phát ra âm vang chói tai, Bạch Mặc Tử mở to mắt.
Không gian xung quanh bất chợt chìm vào im lặng.
"Ui ui ui, Trịnh Khinh Ái