Dương thế rộng lại trông cô lẻ
Dẫu núi rừng sông bể lênh đênh
Làm sao giữ được lâu bền?
Cắt tay lấy máu tạo nên quân thần
_______________________________________
Lời vừa dứt, Trịnh Khinh Ái liền cất quạt đi, sau đó cẩn thận bế xốc nàng lên.
Bạch Vân có chút hốt hoảng, Trịnh Khinh Ái nhìn còn yếu đuối hơn nàng, thế mà nàng ta lại bế nổi nàng.
Nhưng Bạch Vân vốn chẳng cảm thấy dáng vẻ tu luyện nào ở Trịnh Khinh Ái cả.
Bạch Vân đã từng gặp qua nhiều kẻ nội công thâm hậu, cả người bọn họ lúc nào cũng toát lên một loại uy áp khó diễn tả.
Nhưng ở Trịnh Khinh Ái lại không hề tồn tại thứ uy áp đó.
Trịnh Khinh Ái từ từ bế Bạch Vân ra bên ngoài.
Một rừng bạch dương rộng lớn hiện ra trước mắt nàng.
Từng tán lá rơi xuống mặt đất, phủ đầy dưới chân Trịnh Khinh Ái một sắc vàng tươi, đối nghịch đến kì lạ.
"Hôm nay là ngày lập xuân đầu tiên." Trịnh Khinh Ái cười nói, dáng vẻ nửa đùa nửa thật.
"Một năm mới đang bắt đầu.
Cũng đến lúc phải bỏ cũ thay mới rồi."
Bạch Vân nhìn sang phải, có một con ngựa đen tuyền đang đứng yên chờ đợi, trên lưng treo giỏ tre đựng đầy linh thảo.
Nó dường như cũng nhìn thấy nàng, đôi tai vểnh lên, sau đó lại như bất mãn mà quay một vòng.
"Nó tên là Thất Tinh." Trịnh Khinh Ái mỉm cười giới thiệu, sau đó mới quay lại mà bảo con ngựa đen đó.
"Thất Tinh, cúi thấp xuống một chút."
Bạch Vân xém chút phì cười, nàng biết Trịnh Khinh Ái kỳ lạ, nhưng kỳ lạ đến mức nói chuyện với ngựa thì lại là lần đầu.
Ấy thế mà con ngựa kia lại ngoan ngoãn mà hạ người thấp xuống, Bạch Vân ngơ ngác nhìn nó, nó lại chỉ vẫy vẫy đôi tai, trông vô cùng kiêu kỳ.
Nàng được Trịnh Khinh Ái bế lên ngựa.
Bởi vì xương cốt của nàng đều đã gãy nát và chỉ được Trịnh Khinh Ái sơ cứu mà nẹp xương lại, thế nên dù có ngồi trên ngựa, Trịnh Khinh Ái vẫn phải đỡ lấy nàng.
Một tay nàng ta đỡ lấy lưng Bạch Vân, sau đó lại cẩn thận để nàng tựa vào vai mình.
Tay còn lại thì giữ lấy dây cương.
Trịnh Khinh Ái thấp giọng nói:
"Ngồi cho vững".
Giọng nói của Trịnh Khinh Ái vô cùng chắc chắn, thế nhưng trái ngược với vẻ khẳng định của người kia, Bạch Vân lại hét lên.
"Khoan! Cô bị mù mà cưỡi ngựa cái gì...?"
"..."
Mặc kệ lời của nàng, Thất Tinh mang theo Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân trên lưng, từ từ bước về trước, dáng điệu vô cùng thong dong thoải mái.
"Thất Tinh thuộc đường, đừng lo lắng." Nàng ta nhẹ nhàng trấn an.
Bạch Vân dõi mắt nhìn khu rừng bạch dương, rồi lại nhìn từng tán lá đang chậm rãi rơi xuống, khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái lúc này được mặt trời tô vẽ cho một vầng hào quang.
Khiến Bạch Vân cảm thấy vô cùng chói mắt, vì vậy nàng nhắm hờ mắt lại.
Trịnh Khinh Ái hơi nghiêng đầu, Bạch Vân sau đó liền cảm nhận được cảm giác ấm áp rơi lên má, nhẹ nhàng vuốt v3 đuôi mắt.
"Bạch Vân có nốt ruồi lệ đường..." Trịnh Khinh Ái cất tiếng, giọng nàng rất nhẹ, Bạch Vân lúc này chậm rãi mở mắt ra.
Nàng ta liền nhanh chóng thu tay lại.
Theo người xưa kể lại, nốt ruồi lệ đường có được là do kiếp trước, khi chết đi được người mình yêu ôm giữ trong lòng.
Người đó vì ngươi mà khóc, nước mắt rơi xuống, đọng lại ở vị trí lệ đường, nên còn gọi là nốt ruồi đón lệ.
Bạch Vân bật cười, nàng hiếm khi bật cười lớn như vậy.
Bạch Vân cũng không còn quá trẻ, nàng lại càng không tin vào duyên kiếp, nàng chỉ tin vào con tim mình.
Con tim nàng nói có, chính là có, nói không, chính là không.
Duyên kiếp là gì, nàng mặc kệ.
"Lệ đường là cái gì, tình duyên ba kiếp là cái gì?" Nàng cười một tràng dài, cuối cùng nhắm mặt lại giả chết.
"Tôi thấy nếu yêu một ai, thì không nên để người đó chết trước mặt mình mới phải."
"Sinh tử khó lường, con người còn bị ràng buộc bởi bát khổ, Bạch Vân..." Trịnh Khinh Ái mỉm cười.
"Thế gian này, không phải cứ muốn là sẽ thành sự."
Bạch Vân nghe xong lời người kia nói, nàng có chút không nhìn rõ ý định của nàng ta, bởi vì đôi mắt bị che khuất, nên dáng hình người này cũng trở nên vô cùng mờ mịt.
"Nói thế cũng không đúng, theo tôi biết, có rất nhiều con đường để tu luyện, dù là võ tu của tôi, hay tiên tu, yêu tu, ma tu, quỷ tu.
Sau khi đột phá chín tầng đều trở thành thần.
Vậy thì làm sao còn bị ràng buộc bởi bát khổ nữa chứ?"
Trịnh Khinh Ái nghe xong lời của Bạch Vân, nàng ta im lặng không đáp.
Ngay lúc mà Bạch Vân đã buông tha cho câu trả lời của người kia.
Thì Trịnh Khinh Ái lại lên tiếng, mà lời này, cũng khiến nàng ngây ngốc.
"Nhưng bát khổ vốn là một vòng tuần hoàn."
Sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng, ngũ uẩn, ái biệt ly, cầu bất đắc.
Ngươi có thể vượt qua được sinh, lão, bệnh, tử.
Ngươi có thể bất lão, bất tử, bất thương, bất diệt.
Nhưng người ngươi yêu thì sao?
Ngươi sẽ khổ vì hận thù, khổ vì ngũ uẩn, khổ vì yêu mà chia cách, khổ vì cầu mà chẳng được.
Trở thành thần linh đúng là sẽ không còn bị ràng buộc, bởi khi phi thăng, ngươi xem như đã trút bỏ hết thảy, quên đi mọi thứ.
Nhưng lúc đó, mấy ai dám từ bỏ tất cả mà thành thần đâu?
Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái, đôi môi nàng ta vẫn treo một nụ cười nhìn chẳng ra vui buồn.
Trịnh Khinh Ái vui sao? Bạch Vân nhìn không thấu.
Trịnh Khinh Ái buồn sao? Bạch Vân đoán chẳng được.
Nhân loại vốn là một sinh vật kỳ diệu.
Họ có thể cười khi không vui, khóc khi chẳng buồn.
Cô gái bảo yêu ngươi có thể nhẫn tâm giết ngươi, chàng trai bảo ghét ngươi lại có thể vì ngươi mà chết.
Vị văn sĩ bảo ngươi chờ hắn, đã thành hôn với người khác mất rồi.
Trong khi nàng thôn nữ bảo sẽ chẳng đợi ngươi đâu, lại chết vì cô độc.
Ôi nhân loại, hỡi nhân loại.
Có gì kì diệu hơn thế này đâu?
Bạch Vân im lặng không tiếp lời, nàng im lặng nhìn ra phía xa xăm, xác lá bạch dương trải đầy trên nền đất, đẹp đến nao lòng.
Thế nhưng, mặt đất bỗng nhiên lồi lõm một cách vô cùng kỳ dị, rồi từ dưới đó, những loài bò sát lẫn động vật bắt đầu chui lên, Bạch Vân thậm chí còn thấy cả hồ ly.
Chúng chỉ là tiểu yêu.
Bạch Vân có thể dễ dàng nhận ra điều đó, nhưng vấn đề là số lượng của chúng cực nhiều, trông như một đội quân đang xâm chiếm mặt đất.
"Cẩn thận!"
Trịnh Khinh Ái dường như cũng phát giác ra điều kì lạ.
Nàng ôm lấy Bạch Vân, chân đạp lên lưng ngựa, chỉ trong tích tắc, Bạch Vân liền thấy cả mình cùng Trịnh Khinh Ái đang lơ lửng giữa không trung.
Trịnh Khinh Ái biết khinh công sao? Không, giờ phút này nó không còn quan trọng nữa.
Bạch Vân nhìn về phía trước.
Dường như nàng ta muốn nhảy lên ngọn cây bạch dương kia, nhưng lực nhảy lại không hề đủ.
Sẽ rơi mất!
Ngay lúc này, một cơn gió thổi đến, từng lá bạch dương vàng tươi bắt đầu bay tán loạn trong không trung.
Chỉ thấy mũi chân của Trịnh Khinh Ái khẽ khàng đạp lên một chiếc lá đang rơi, cả người liền bật lên cao hơn, rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây.
"Thất Tinh." Trịnh Khinh Ái cất lên hai tiếng, con ngựa đen tuyền bên dưới bất chợt xoay người, chỉ trong phút chốc liền biến thành một chàng trai cao to.
Tóc của hắn rất dài, dài hơn cả nàng.
Mái tóc đen được hắn cẩn thận buộc phía sau lưng.
Thất Tinh dẫm chân xuống đất, một làn sóng linh lực nổi lên, đổ dồn về trước, hất bọn tiểu yêu văng ra xa.
Thất Tinh ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, như đang đợi nàng ra lệnh, ngay lúc này, Trịnh Khinh Ái hắng giọng, cất tiếng:
"Yêu vương đại nhân kia không bảo các ngươi đừng nên bén mảng đến chỗ này sao?"
"Thiên nữ giúp với!" Một tiểu yêu lồm cồm bò dậy, nó giơ hai tay bé nhỏ lên, bám lấy gấu áo Thất Tinh.
"Yêu vương đại nhân kia không bảo các ngươi đừng nên bén mảng đến chỗ này sao?" Trịnh Khinh Ái nhắc lại lần nữa.
Bọn tiểu yêu lúc này vô cùng lo lắng, rõ ràng yêu vương đã dặn bọn chúng nếu có chuyện gì không xử lý được thì phải tìm má đào bịt mắt ở chỗ này, thế sao nàng ta lại không hề có ý gì là muốn giúp đỡ chúng vậy?
"Thưa ngài, có một lão tiên thú vốn tu luyện trong hang núi, chẳng hiểu sao hôm nay đột nhiên trở nên vô cùng hung hăng.
Vì bị hắn đuổi giết nên chúng tôi buộc phải chạy đến nơi này."
"Ta là y sư." Trịnh Khinh Ái nói.
"Các ngươi từng thấy y sư đi đánh người chưa?"
"Mong ngài giúp đỡ chúng tôi." Lũ tiểu yêu vẫn không bỏ cuộc, bọn chúng đồng loạt quỳ rạp xuống, chắp tay với nàng.
"Giúp đỡ chúng tôi với ạ!"
Trịnh Khinh Ái im lặng một chút, Thất Tinh nãy giờ vẫn đứng yên chờ đợi mệnh lệnh từ nàng, Bạch Vân thấy hắn có vẻ bồn chồn, cuối cùng đành thở dài, ra lệnh.
"Thất Tinh, ngươi đi giúp chúng đi."
"Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!" Bọn tiểu