"Chọc ghẹo người khác như vậy vui lắm sao?"
Bạch Vân không đáp lại, nàng trả tiền thuê thuyền cho ông chủ gần đó, sau đó quay sang chìa tay với Trịnh Khinh Ái.
Người đối diện chần chừ đôi chút, cuối cùng cũng nắm lấy tay nàng, cùng nàng bước xuống thuyền.
Bạch Vân trước đó đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, nay được nàng đặt ở một bên, phòng trường hợp Trịnh Khinh Ái muốn ăn.
Sau khi đã chắc chắn cả bánh cả người đều đã yên vị trên thuyền, Bạch Vân mới hài lòng cầm chắn mái chèo, chậm rãi chèo ra giữa hồ.
"Nàng muốn ăn gì đó không?"
Trịnh Khinh Ái không đáp, ánh hình lại hướng về phía xa xăm.
"Ta không biết đến hồ Lạc Hoa chơi thuyền có thể tìm được manh mối về quỷ đoạt mạng đấy?"
Bạch Vân bật cười.
"Dù không tình nguyện lắm, nhưng tôi buộc phải mượn Thiên nữ làm mồi câu cá thôi." Nói đoạn, nàng ngẩng đầu lên.
"À, cá cắn câu rồi.".
đam mỹ hài
Cá ở đây là Lý Liên Anh.
Lý Liên Anh ngã xuống hồ và binh lính của Khiên Vũ môn không ở gần cô ta có thể là do cô ta đang sai bọn họ đi thuê thuyền.
Mà tương tự, họ cũng có thể suy luận ra việc nàng và Trịnh Khinh Ái đến hồ để chơi thuyền, vì thế chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.
Dĩ nhiên là nếu Lý Liên Anh vẫn còn hứng thú với Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân gọi đây là lấy sắc dụ địch.
Tiếng gọi "ân nhân" của Lý Liên Anh phá tan dòng suy nghĩ của Bạch Vân, cô ta cùng Trác Ân ngồi trên thuyền, Khiên Vũ môn trước nay sức khỏe hơn người nên hắn chèo thuyền cũng cực kỳ nhanh.
Ngay lúc sắp bị bắt kịp, Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng vén lên tay áo, bàn tay nắm chặt chạm đến mặt hồ, sau đó bất chợt mở ra, khiến cho làn nước vẫn đang yên tĩnh nay lại nổi lên biến động, làm cho thuyền của nàng ta nhanh chóng trôi đi, còn thuyền của Lý Liên Anh lại xốc nảy như sắp lật.
"Hóa ra ta chỉ là mồi câu à? Ta có nên buồn vì chuyện này không?" Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu hỏi.
Phía bên kia, Trác Ân nhíu mày, ổn định lại thuyền, giữ cho cô chủ nhỏ của mình không ngã xuống, hắn dùng dùng sức kéo mái chèo trên làn nước, lấy đà lao tới, cũng tạo ra một đợt sóng hất đến thuyền của hai nàng.
Bạch Vân nhịp nhàng đập mái chèo xuống nước, xoay thuyền né tránh, mượn đợt sóng đó chèo đi xa.
"Nàng không thấy chúng ta giống đang hẹn hò sao?"
"Bạch Vân thấy thế sao?" Không đợi nàng đáp lại.
Trịnh Khinh Ái đã nghiêng đầu, vén lên tay áo, nhẹ nhàng cho bàn tay vào làn nước mát, mở ra, rồi nắm lại.
Nội lực lưu chuyển, một làn sóng nổi lên, đẩy thuyền của Lý Liên Anh đến gần thuyền của các nàng, cũng làm cho Trác Ân chới với.
"Bạch Vân đã cất công lấy ta làm mồi câu, phải chăng ta cũng nên...!chiều lòng người?"
Khi thuyền đến, gã lính Khiên Vũ nghiến răng, hắn nhận ra mình nếu muốn so nội lực với Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân thì còn thua kém rất nhiều, cuối cùng chỉ biết nắm chặt mái chèo, xem hai người kia định làm gì.
"Ân nhân! Không ngờ lại gặp được người ở đây." Lý Liên Anh chưa chi đã líu lo cười hỏi, trên mặt lộ ra vẻ si mê không hề che giấu.
Bạch Vân còn chưa kịp mở lời, Trịnh Khinh Ái đã nhẹ nhàng cất tiếng.
"Tiểu thư Liên Anh, quả là có duyên."
Bạch Vân "..."
Hôm nay Trịnh Khinh Ái mặc một bộ váy đỏ, mái tóc được cột hờ phía sau.
Khi cử động sẽ vô thức để lộ ra vùng gáy trắng nõn, trông vô cùng mảnh mai.
Mắt Lý Liên Anh như phát ánh sáng rồi, tuy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng nghe ra cũng hiểu được Trịnh Khinh Ái đang bảo cô và nàng có duyên.
"Ân nhân!"
Bạch Vân thoáng nhướn mày, chen ngang.
"Tiểu thư Liên Anh, không ngờ lại gặp được cô ở đây."
"Ân nhân! Ta rất nhớ người." Lý Liên Anh không quan tâm nàng, tiếp tục cười nói với Trịnh Khinh Ái.
"Người cũng thấy chúng ta có duyên sao?"
"Lễ tiết mà thôi, tiểu thư Liên Anh đừng coi trọng quá." Bạch Vân cười nói, tay khua mái chèo, sóng nước nổi lên, đẩy thuyền của Lý Liên Anh ra xa.
"Ngươi thì biết cái gì?" Cô ta trợn mắt.
"Nàng nói đúng mà." Trịnh Khinh Ái phẩy quạt.
Lý Liên Anh "..."
Khóe môi Bạch Vân khẽ nhếch lên.
"Nàng là chị gái của ta, mọi sự nàng nói đều đúng."
Bạch Vân muốn mượn tay Lý Liên Anh để điều tra quỷ đoạt mạng, tất nhiên là Trịnh Khinh Ái sẽ hỗ trợ nàng.
Khiên Vũ môn có quyền điều tra quỷ đoạt mạng, Lý Liên Anh lại được Khiên Vũ bảo vệ, không có lý nào họ lại bỏ qua một con cờ như vậy.
"Em gái của tôi rất vừa nhắc về cánh tay bị thương của cô lúc nãy." Bạch Vân mỉm cười, chiều lòng Lý Liên Anh một chút.
"Ân nhân lo cho ta sao?" Lý Liên Anh vẫn quay sang Trịnh Khinh Ái.
"Sợ cô nhiễm trùng rồi phải chặt tay thôi." Trịnh Khinh Ái nói thầm, Lý Liên Anh không nghe được, nhưng Bạch Vân lại nghe rất rõ.
Thế nhưng rất nhanh sau, Trịnh Khinh Ái lại mỉm cười đáp.
"Tôi là y sư, lo lắng cho người bị thương cũng là việc mà tôi nên làm."
Trác Ân nghi ngờ nhìn hai người, hắn vẫn cầm chắc mái chèo, luôn trong tư thế sẵn sàng đối chiến.
Lúc này, cái đầu nhỏ nhắn không có bao nhiêu suy nghĩ của Lý Liên Anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô ta ra hiệu cho Trác Ân chèo đến gần thuyền của hai người, sau đó cười hỏi.
"Ân nhân, người có thể nhận ta làm học trò không?"
Trịnh Khinh Ái nhanh như chớp nói: "Không."
Ba người còn lại "..."
"Khụ." Bạch Vân khẽ ho lên, nàng cúi mặt xuống, cố gắng che giấu khuôn mặt đang nhịn cười của mình.
"Tại sao người không nhận ta?" Lý Liên Anh không cam tâm hỏi.
Trịnh Khinh Ái thở hắt ra.
"Học y phải có lòng thương, phải kiên trì, phải can đảm, phải tỉ mỉ, phán đoán tốt, sức khỏe và tinh thần vững vàng."
"Vậy thì ta có gì mà không được?"
"Cô trước không đủ nhẫn nại, sau lại thiếu can đảm, sức khỏe không được, tinh thần không xong, đoán trước hụt sau, nhìn đông ra tây, cẩn thận không có, tâm ham mê chơi thì thừa, tâm giúp người thì thiếu.
Chỗ nào cũng không được."
Bạch Vân thở không nổi nữa.
"Thế nên tiểu thư Liên Anh." Trịnh Khinh Ái mỉm cười hiền lành.
"Nếu nhận cô thì thật mất mặt sư môn."
Lý Liên Anh "..."
Trịnh Khinh Ái xứng đáng được trao giải thưởng dùng mặt thiện nói lời ác.
Thảo nào Bạch Mặc Tử bảo là bị nàng mắng kinh khủng lắm.
Bạch Vân tưởng tượng được rồi.
Con cá kia sắp khóc rồi.
Bạch Vân âm thầm nhủ trong đầu mình, nàng âm thầm xem trò vui, cách giải quyết cũng đã có, giờ Bạch Vân chỉ muốn xem Trịnh Khinh Ái giải quyết tình trạng này thế nào mà thôi.
Thiên nữ dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lại nhẹ nhàng cất tiếng.
"Nhưng những đức tín nọ đều có thể bồi dưỡng."
Lý Liên Anh khôi phục tinh thần, nhìn chằm chằm nàng ta.
"Ngoại trừ tâm giúp người.
Cô có không?" Câu hỏi này trong những tình huống bình thường khác thì đúng là buồn cười, nhưng giờ đây lại vô cùng hợp lý.
"Ta có, ân nhân, ta có!" Lý Liên Anh