Ngạn Thần ngồi bên ngoài phòng khách, đợi lúc Tô Nhiên từ phòng ngủ của mình trở ra.
Tô Nhiên liên là phát hiện ra hẳn, cô nhẹ nhàng bước lại gần phòng khách "Ngạn Thần"
Hắn quay đầu, nở một nụ cười.
Ngạn Thần đứng lên khỏi ghế, tiến đến trước mặt Tô Nhiên.
Hắn vươn tay, vén mấy lọn tóc giúp cô.
"Em cả ngày hôm nay đi đâu thế? Có biết tôi đợi em cả buổi trời không?"
Cô nhẹ nhàng nâng cánh môi, nở một nụ cười dịu dàng trên đôi môi "À, tôi chỉ đi dạo một vòng rồi tiện ghé vào cửa hàng mua chút đồ thôi"
Hiện tại, Tô Nhiên đã rất nhanh tiếp cận được thế giới mới này.
Cô đã nhận thức được mọi thứ và khôi phục được một phần kí ức trước đó về bản thân mình.
Mọi thứ trong mắt cô hiện tại quá dễ dàng, cô không cảm thấy lạ lẫm hay chưa kịp tiếp thu như lúc vừa mới trở lại nữa.
"Ngạn Thần, anh đói bụng không?"
Hắn lắc đầu, tuy nhiên ánh mắt vẫn dán chặt lên người Tô Nhiên có ý thăm dò cảm xúc.
Chợt, Tô Nhiên quay người bỏ vào phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh lấy ra một chai nước ép hoa quả và rót ra ly tự mình uống cạn một hơi.
Ngạn Thần nhấc bước chân tiến lại gần người cô, hản đặt tay lên chiếc ly đựng nước Tô Nhiên vừa uống.
Hắn liếc là chau mày kiếm, ánh mắt hiện lên tia không vui và lập tức giật lấy chiếc ly cùng chai nước ép cất đi.
"Trời lạnh thế này mà em dám uống đồ lạnh?"
"Tôi có thấy lạnh đâu?"
Tô Nhiên cau mày, cô không vui vì bị hắn tuỳ tiện giật lấy đồ từ tay của mình.
Hắn cầm tay cô lên, quả thực cô ăn mặc rất mỏng manh mà lại không bị lạnh.
Bàn tay của Tô Nhiên rất ấm áp, không như hắn nghĩ.
Tô Nhiên làm ra vẻ giận dỗi hắn, cô quay trở lại phòng ngủ.
Ngạn Thần theo cô vào phòng, hắn tính ngồi trên chiếc sopha mình vẫn thường ngồi thế nhưng nó đã không có ở trong phòng này nữa.
"Mùi hương trên người anh"