Ngạn Thần trở về Ma giới, mang theo Diêm La Thất Sát! “Bịch” hắn một cước đem người bị trói ném xuống sàn nhà không thương tiếc.
Diêm La Thất Sát bị hẳn ném không nương tay mà cau mày tỏ vẻ giãn giữ.
Đôi mắt Y sắc lẹm tựa như mũi sao chĩa về phía Ngạn Thần.
Hắn cao cao tại thượng ngôi trên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau.
Hẳn phẩy tay, một mảnh gương hiện lên trước mắt Diêm La Thất Sát.
Trong gương y bị giày vò đến nỗi sắp biến dạng, khuôn mặt không còn một tia huyết sắc, sinh khí bị hút cạn.
Y chửi thề một tiếng “Chết tiệt!", sau đó đấm mạnh vào gương, đáng tiếc giếng như đấm vào không khí vậy.
Tấm gương căn bản không phải đồ thật.
Trên gương, xuất hiện hình ảnh của Tô Lăng, từng khoảnh khắc nàng cười đến vui vẻ, thống khổ có, buồn rầu cũng có.
Chợt, Diêm La Thất Sát như bị hắn đánh một cú trí mạng, Y ngẩn người, đôi môi mấp máy.
Bàn tay của Y lưng chừng, muốn chạm vào người nàng nhưng tất cả chỉ là hình ảnh ảo, căn bản không hề có Tô Lăng ở đây.
Diêm La Thất Sát trừng mắt nhìn hẳn, đáy mắt hằn lên tia máu “Ngươi có mục đích gì?” “Ta phải hỏi ngươi mới đúng!” Ngạn Thần điềm tĩnh vận khí tức, một loạt linh khí lạnh lão bao phủ lấy người hắn trong giây lát.
Diêm La Thất Sát đến thời điểm hiện tại vẫn muốn kháng cự, Y không phục.
Lần này, hắn cứng họng! Người của Thuỷ Tộc, là ai? Hắn đã xúc phạm đến người của bọn họ sao? Hoặc là, Ngạn Thần hẳn nói láo! “Không lẽ Tô Nhiên là người của Thuỷ Tộc? Không thể nào?” Ngạn Thần búng tay, âm thanh kêu rõ to.
Ngay tức khắc, một lão già xuất hiện trước mặt hắn, lão ra cung kính hành lễ “Ngạn thiếu” Hắn gật nhẹ đầu, ám chỉ ánh mắt trên người Diêm La Thất Sát.
Quan Phùng quay đầu nhìn hắn, có chút giật mình “Người này chính là cái người cậu đang muốn điều tra sao?” “Không sai!”