Sâu trong vực thẳm của ý thức, Tô Nhiên dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh chợt dâng trào nơi đây lòng đấy cô bay lên thật cao.
Tựa như, người trước mặt mà cô không thể gặp được là chốn tiên cảnh, thật ấm áo mơ mộng.
Đáng tiền rằng, cảnh vật tuy đẹp đến tráng lệ nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Một cổ linh khí vô hình đẩy người cô, Tô Nhiên cảm giác được mọi thứ, không còn là mơ hồ nữa.
Bàn tay nam nhân thật lạnh, tại sao lại lạnh giống như một tảng băng? Giường như, có một vật gì đó rất nặng đè đôi mắt của cô trĩu nặng xuống.
Cô không thể mở đôi mắt mình ra, cô muốn nhìn xem thế giới này một chút quá, nhưng tại sao sứ lực lại chẳng còn? Tô Nhiên cố gắng cử động bàn tay để cảm nhận được hơi lạnh lẽo từ bàn tay của nam nhân, cô mới có thế tự trấn tĩnh bản thân mình.
Cô bắt đầu phát giác được cảm giác, thanh âm và hơi thở rất quen thuộc trước đây đối với mình.
Ý thức được đánh thức trở lại, giường như trong bóng tối u ám đã dấy lên một loại ánh sáng đến chói mắt.
Tô Nhiên động đậy hai hàng mi đã khép hờ rất nhiều ngày, quả thực rất nặng, cô phải làm sao bây giờ? "Tô Nhiên, có phải vừa rồi em muốn mở đôi mắt mình ra không?"
Là thanh âm của Ngạn Thần, rõ ràng hắn đàn gọi cô, cô nghe thấy rất rõ nhưng không còn cách nào để trả lời được hắn.
Sinh khí của cô, tại sao lại yếu ớt như thế này? Ngạn Thần, anh chính là Ngạn Thần! Rốt cuộc thì Tô Nhiên vẫn chưa thể tỉnh lại.
Mi mắt khẽ dao động, chỉ là vào những giây phút Ngạn Thần không để ý.
Hắn cứ ngỡ mình hoa mắt, cuối cùng thu lại sự hy vọng của chính mình.
Tô Nhiên vẫn đấu tranh ý thức cho tới khi mắt cô có thể phát giác được.
Cô có thể cảm nhận được, ánh sáng đang chiếu vào mắt mình và cô muốn nhìn thấy nó.
Cô cố gắng từng chút một, cuối cùng một tia sáng mỏng manh cũng lọt vào khe mắt của mình.
Thể nhưng, cô muốn hơn thế nữa, bởi vì chủ một tia này chói quá, chưa thể nhìn thấy