"Nếu như tôi thật sự là ma thì em còn thích tôi không?"
Nàng không hề mở mắt nhìn hắn mà trả lời một cách dứt khoát "Thích!!"
Diêm La Thất Sát mỉm cười, khoé môi xuất hiện một đường cong hoàn mỹ.
Nét cười hoàn mỹ, quyến rũ.
Tô Lăng từ từ hé mở đôi mắt mình, ngay lúc này đây, thứ nàng nhìn thấy lại là một mảng tóc màu đen của hẳn.
Hẳn đặt lên môi nàng một nụ hôn, hai đôi môi hoà quyện vào nhau tựa như dây dưa mãi không muốn rời ra.
Tô Lăng lần nay chủ động tiếp nhận nụ hôn, tiếc là rất nhanh ngay sau đó Diêm La Thất Sát đã rời môi nàng.
Hắn lần nữa nhếch môi, ánh mắt ôn nhu cùng điệu cười ấm áp làm cho Tô Lăng ngây người nhìn hắn.
Nàng cảm giác, người nam nhân càng cười càng thấy giống một ai đó trong quá khứ của nàng.
Chỉ là, nàng bây giờ không nhớ ra được hẳn đã có quan hệ gì với mình.
Tô Lăng nhìn hắn đến mê mẩn, đến mức, cảnh vật trước mặt đã nhanh chóng rơi vào mơ hồ.
Mắt nàng nhắm hờ, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là nụ cười ngọt ngào đọng lại trên cánh môi của người đàn ông.
Nàng, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Diêm La Thất Sát mỗi lần hôn nàng đều chú ý đến thời lượng, nếu như hôn quá sâu sẽ hút rất nhiều dương khí của nàng, điều này không tốt cho sức khoẻ Tô Lăng.
Nàng giờ đây đã thiếp đi, là Diêm La Thất Sát đã sử dụng ma lực từ bàn tay vuốt ve mái tóc của nàng.
Hẳn đặt người Tô Lăng nắm lại ngay ngắn trên giường, hắn chu đáo đắp chăn và chỉnh lại nhiệt độ điều hoà.
Trước lúc rời đi, hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn sâu "Tiểu Lăng Lăng ngủ ngon!!"
Diêm La Thất Sát lái xe rời đi, hắn chưa trở lại Âm Phủ mà tới cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn sống và đồ ăn nhanh.
Hắn lần nữa trở lại nhà Tô Lăng, mở tủ lạnh soạn đồ vào trong.
Lúc hẳn thật sự rời đi, hẳn không trở lại phòng nàng nữa.
Chìa khoá xe hắn đặt trên bàn ăn,