Nàng cố gắng duy trì nụ cười cho đến khi nghe được lời này của hắn.
Tô Lăng đẩy người hản ra, lạnh lùng bỏ vào phòng ngủ.
Con mẹ nó, thúi mặt chết đi được lại gặp phải cái tên điên Diêm La Thất Sát suốt ngày chỉ biết trêu chọc.
Tô Nhiên liếc mắt qua người Diêm La Thất Sát, cô híp híp đôi mắt lại "Diêm La Thất Sát, mũi của anh cũng thính thật đấy"
"Quá khen"
Hắn ngồi xuống bàn ăn, trực tiếp đưa một quả ớt cay lên cho vào miệng.
Cô đợi hắn ăn xong mới lên tiếng "Anh và Ngạn Thần, bất quá ngu như nhau"
Diêm La Thất Sát chợt nhả quả ớt cay ra, con mẹ nó, hẳn không để ý rằng đây là ớt cay.
Trước đó....!
Tô Nhiên nhờ Ngạn Thần cắt mấy quả ớt bỏ vào nước dùng, ai dè hắn lại vì căm tức thái độ của Tô Nhiên mà bỏ cả quả ớt nhai cho đỡ tức.
Haizzz, thông minh quá cũng có giây phút ngu ngốc!! Ngạn Thần bật cười thành tiếng, ít ra không phải duy nhất hắn ngu người ở đây.
Tô Nhiên lắc lắc đầu ngán ngẩm.
Tô Lăng mang theo đồ tắm bước ra phòng ngủ.
Diêm La Thất Sát cay đến mức muốn độn thổ, vừa nhìn thấy Tô Lăng liên bám theo khóc không thành tiếng.
Hắn lè lưỡi mình ra, ăn vạ Tô Lăng "Tiểu Lăng Lăng...huhu....cay quá....!
"Tiếu Lăng Lăng à....chỉ có em mới chữa được thôi....huhu....mau giúp tôi đi"
Nàng dừng bước, không khiêm tốn mà nói tạch ra một câu đau lòng "Anh là chó à mà lè lưỡi ra như thế?"
Sau đó, nàng bỏ vào nhà vệ sinh.
Và sau đó, Tô Nhiên cùng Ngạn Thần cười ra nước mắt!! Nhục nhã quá, chậc chậc!! Nước lẩu đã được chuẩn bị cùng đô nhúng đầy đủ trên bàn ăn.
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn.
Diêm La Thất Sát mở rượu, rót vào ly bốn người.
Mọi người trước tiên nâng ly chạm nhẹ vào ly của nhau.
Nước lẩu đã bắt đầu sôi sùng sục, trông vô cùng hấp dẫn.
Tô Lăng xung phong nhúng trước đồ ăn vào ngăn lẩu không cay.
Diêm La Thất Sát bật người