Tô Lăng ngày thứ 5 tỉnh lại...!
Từ sau khi tới thăm phòng bệnh của Tô Nhiên, nàng tinh thần suy sụp hẳn.
Tỉnh lại vào buổi chiều thì như người mất hồn, hỏi cũng không thèm trả lời nữa.
Diêm La Thất Sát vô cùng lo lắng, hắn quyết định đưa nàng đi dạo một vòng hoa viên của bệnh viện.
Hắn đặt nàng ngồi trên xe lăn, đẩy nàng xuống từ tầng 4 của bệnh viện vòng theo lối ra hoa viên phía sau.
Ở đây rất rộng, bởi vì mùa này mưa không ổn định cho nên trên bầu trời điểm những đám mây âm u đến buồn thảm.
Ngoài trời lạnh, Diêm La Thất Sát đã khoác thêm áo cho nàng.
Hắn đẩy nàng vào trong mái hiên, hắn ngồi xuống ghế đá rồi xoay chiếc xe lăn lại để nàng đối diện mặt với mình.
Diêm La Thất Sát chỉnh lại cổ áo cho nàng, chợt bàn tay bị nàng bất ngờ năm lấy.
"Tôi không thấy lạnh"
"Người em sắp bị cóng lại rồi đấy"
"Tay của anh lạnh thế?"
Tuy nàng bảo tay của hẳn lạnh nhưng vẫn không buông ra, nàng nắm thật chặt bàn tay to lớn của hắn giấu vào trong túi áo của mình.
Không biết từ giây phút nào, Tô Lăng lại bị sự quan tâm của hẳn khiến cho nàng rung động.
Diêm La Thất Sát cười cười vì sự ngây ngô của nàng, hắn muốn làm ấm người thì chỉ cần động thân một chút, đâu cần nàng phải giúp mình chứ.
Cô gái Tô Lăng này thật ngốc, nàng biết quan tâm người khác nhưng lại không biết cách chăm sóc bản thân của mình.
Lúc trước, nếu như không có hẳn thì có phải nàng đã đứng đợi cô ả tiếp tân để hỏi cho ra chuyện rồi không? Nàng quên đi sự lạnh buốt khắp cơ thể chỉ để nhận lấy một chữ "đợi"
và thái độ dửng dưng của cô ả kia? Nếu không phải hẳn tới kịp, có khi nàng đã không chịu đựng được mà ngã xuống dưới cái nền nhà lạnh lão đấy rồi.
Nếu không phải có hắn kịp thời ngăn cản nàng đã khóc đến mức hai mắt sưng tấy lên và ngồi đợi Tô Nhiên tỉnh lại mới chịu ngưng khóc.
Nàng có phải quá ngốc nghếch rồi không? Chỉ biết làm những chuyện vô tích sự.
Dân dân, trôi qua một lúc, Tô Lăng cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay hẳn truyền đi ra.
"Anh xem, bây giờ thì tay đã được tôi làm ấm rồi"
Diêm La Thất Sát cười khẩy, nếu như sự ngây ngốc của Tô Lăng có thể đổi lấy sự vui vẻ cho hắn thì hắn can tâm tình nguyện.
Chỉ là, nàng đừng quá ngốc.
"Em rất giỏi"
Em giỏi nhất là việc quan tâm đến người khác đấy Tiểu Lăng Lăng.
Bởi vì em không lo lắng cho mình, nên em luôn cảm giác không an tâm về bản thân mình.
Cho nên em luôn do dự đối với tình cảm của tôi!! Tô Lăng, xin hãy yên tâm giao lại bản thân em cho tôi, hãy để tôi có cơ hội yêu thương em, dù là kiếp này cũng đủ rồi.
Nàng nhếch nhẹ khoé môi, nghĩ thầm trong lòng.
Diêm La Thất Sát, anh thật là ngốc, tại sao lại hết mực quan tâm chăm sóc tôi như vậy chứ? Anh có biết anh đã làm tôi rung động rồi không? Cái tên chết tiệt nhà anh, đến cả bàn tay bị lạng cũng không hề biết.
"Nếu như tôi không kịp phát hiện có phải anh đã bị lạnh cóng rồi không?"
Nàng nghiêm túc truy hỏi, trách móc cái tính hay quên của Diêm La Thất Sát.
Hắn vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh, bàn tay để nàng nắm chặt lại.
"Không cần biết bản thân tôi bị gì, chỉ cần em an toàn tôi mới yên tâm"
"Anh bị ngốc đấy à? Tôi có mệnh hệ gì nữa đâu?"
"Sau này, cứ để tôi thay ba mẹ chăm sóc em, được không?"
Nàng có chút ngây người, đã lâu lắm rồi, không ai nhắc qua bố mẹ của nàng cả.
Mà từ lúc sinh ra, nàng đã mất mẹ, nàng chỉ có ba.
Tình cảm của ba dành cho nàng cực ngắn ngủi, Tô Lăng còn chưa có cơ hội nói một câu "Ba ơi, con yêu ba"
thì ông ấy đã vội bỏ nàng mà đi.
Điều này, Diêm La Thất Sát cư nhiên biết rất rõ, cho nên hẳn đã tới và quyết bảo vệ chu toàn nàng.
Kể từ giây phút nàng cảm thấy cô đơn nhất, hắn quyết định sẽ không để nàng phải gánh chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Và kể từ lúc nàng bảo hắn đã đợi được nàng, hắn càng quyết tâm và hy vọng cả đời này