Cô nhất thời không biết nên làm gì, đến hét cũng không dám hét.
"Anh...anh....anh"
"Nếu cô không muốn ngủ nữa thì dậy chuẩn bị tới tiệm hoa"
Tô Nhiên vừa ra khỏi chăn liên bị cơn lạnh bao trùm.
Cô còn nhớ, đêm qua cô chưa tắt điều hoà mà? Sao trong phòng lại lạnh thế này.
Tô Nhiên lại co rúc vào chăn, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách với Ngạn Thần.
Cô quay đầu nhìn hắn, hai chân co quắp trong chăn "Sao trong phòng của tôi lại lạnh thế?"
"Tôi tắt máy lạnh rồi"
"Người anh tỏa ra khí lạnh sao?"
Cô vừa hỏi vừa đưa tay chạm nhẹ vào người hắn.
Hắn không lạnh, ngược lại còn rất ấm áp.
Tô Nhiên luyến tiếc rụt tay về, cô co rúc vào trong chăn thủ thỉ "Lạnh quá"
"Hạ giới đã tới mùa đông chưa?"
Hắn hỏi.
"Còn hai tháng nữa.
Ma giới các anh thì sao?"
"Ma giới quanh năm âm u lạnh lẽo, không có mùa giống như hạ giới của cô"
"ồh"
"Vậy, anh có sợ lạnh không?"
Cô thoáng nghĩ, hắn có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với môi trường lạnh nên đã sớm quen nhờn rồi.
Mùa lạnh ở hạ giới căn bản không làm khó được Ngạn Thần.
"Cô thấy ấm hơn chưa?"
"Rôi"
Hắn không trả lời câu hỏi của Tô Nhiên.
Ngạn Thần chống tay lên trán, duỗi thẳng người, hai mắt nhắm nghiền giống như rơi vào trạng thái ngủ.
Tô Nhiên bị làm tỉnh giấc, rất khó để ngủ lại.
Bình thường, đến giờ này cô đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng và tới tiệm hoa rồi.
Bỗng, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ "Cộc...cộc...cộc"
"Tô Nhiên, em dậy chưa?"
Tô Nhiên nằm ở phía trong.
Cô liếc mắt qua người Ngạn Thần, sau đó trả lời "Em buồn ngủ quá, chị cho em ngủ một lúc nhé"
"Chị tới công ty trước nhé, lúc nào dậy thì ăn sáng ở ngoài cũng được"
Y nhìn xuống các vị quan đại thần của Ma giới, hỏi lại một lần nữa "Còn vị nào có phương pháp hay đan dược có thể giải được độc nữa không?"
Phía dưới đáp trả lại hẳn bằng sự im lặng bất lực.
Chỉ thấy, Tinh Khâm Sứ không biểu lộ lời nào.
Nói đến chuyện tặng dược quý lão ta cũng góp phần, bất quá chỉ là trách nhiệm và lấy lòng mà