Tô Nhiên bĩu bĩu môi, đưa di động lên trước mặt hắn lắc lắc "Anh chụp cho tôi một tấm ảnh được không?"
"Cô phiền phức thế?"
Hắn cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Gô bĩu bĩu môi, xụ mặt xuống.
Cuối cùng cũng làm cho Ngạn Thần động lòng, cầm lấy di động chụp hộ cô một tấm ảnh.
Tô Nhiên chỉ cho hắn cách chụp, sau đó cô chọn một khung cảnh vô hình thật đẹp và tạo dáng.
Tô Nhiên cười thật tươi, đến mức Ngạn Thần nhìn cô qua máy ảnh đơ người một lúc mới nhấn chụp.
Đến khi Tô Nhiên cười đến mỏi cả miệng, cô hạ khoé môi xuống, đứng yên tại chỗ nhăn mày nhăn mặt nhìn hẳn "Anh còn không chụp đứng đờ ra đấy làm gì?"
"Cô còn muốn chụp nữa không?"
"Anh còn muốn đi chơi nữa không?"
"Cô còn láo nháo tôi ném điện thoại đi ngay lập tức"
"Biết rồi"
Tô Nhiên tạo dáng lại một lần nữa, cô cong cong khoé môi thành một đường chuẩn mực.
Ngạn Thần bắt trọn khoảnh khắc để chụp.
Tô Nhiên sán tới gân hắn xem qua ảnh, vô cùng hài lòng về trình độ của hản.
Cô vừa xem vừa chẹp miệng cảm thán "Coi như anh kĩ thuật cao minh"
"Tôi không muốn mất nhiều thời gian với cô"
"Anh có muốn chụp cùng tôi không?"
Hắn bước đi được mấy bước chợt dừng lại, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng ken két "Tô Nhiên, cô có đi không thì bảo?"
Tô Nhiên run sợ, cô nhìn theo bàn tay nắm chặt lại của Ngạn Thần không khỏi lo lắng.
Cô nhanh chân lẽo đẽo phía sau lưng hẳn.
Ngạn Thần dẫn cô đi vào một tiệm bán bánh trung thu ngay trên đường phố.
Mùi bánh nướng nóng hổi bốc lên xộc vào mũi cô.
"Thơm quát!"
Cô liếc mắt qua người hắn cười cười.
Tô Nhiên cầm lấy một chiếc bánh lên, bánh nhân thập cẩm.
Cô căn thử một miếng phần nhân cùng vỏ bánh, rất nhanh vị nhân thập cẩm lan toả trong khoang miệng.
Bây giờ đổi lại, Ngạn Thần xách bánh giúp cô, còn cô đeo túi xách.
Tô Nhiên cùng hắn xem qua chương trình do trung tâm đã chuẩn bị.
Cô mải xem đến mức không để ý đến hắn nữa.
Nhìn thấy Tô Nhiên phải nhón lên nhón