Chiếc xe đâm thẳng vào khu trung tâm bị bỏ hoang.
Cả người Tô Lăng và Tô Nhiên đập mạnh vào phía trước mũi xe.
Kính xe bị đâm vỡ bản tung toé.
Máu chảy từ đầu trượt xuống gò má, máu tươi đỏ thẫm bốc lên mùi tanh nồng đượm.
Tô Lăng đã ngất đi vì chấn thương, Tô Nhiên mơ hồ không còn tỉnh táo nữa.
Nữ nhân tiến đến mở cửa xe, lật người Tô Nhiên tìm kiếm sợi dây chuyền trên cổ cô.
Đáng tiếc, sợi dây cô đã cất đi rồi.
Ẳ ta trừng mắt với cô, gằn giọng mình xuống "Sợi dây đâu rồi"
Tô Nhiên hiện tại không thể nhận thức được nữa, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Cơn đau tê dại đeo bám lấy đầu của cô, cô nhăn mày nhăn mặt chịu đựng không để bản thân mất đi ý thức.
Nữ nhân đẩy người Tô Nhiên, lạnh lùng nói "Hứa Tĩnh Nhiên, cô chết đi, lần này cô chết đi cho tôi"
Hứa Tĩnh Nhiên, cô ấy rốt cuộc là ai và có quan hệ gì với Tô Nhiên? Gô ra sức lắc đầu chối bỏ.
Cô không phải cô ấy, cô không phải là cô ấy.
Đầu Tô Nhiên đau như búa bổ, tựa như nó muốn nổ tung ra.
"Tôi không phải Hứa Tĩnh Nhiên, tôi là Tô Nhiên"
Tô Nhiên dùng hết sức lực của mình hét lên một câu.
Nữ nhân bị kích động, trừng lớn mắt nhìn Tô Nhiên đang rơi vào hôn mê.
Cô yếu ớt lắc đầu "Tôi không phải Hứa Tĩnh Nhiên, không phải...., sau đó, ý thức của Tô Nhiên rơi vào bóng đen vô định.
Ma giới...!
Ngạn Thần bị tiếng hét mơ hồ kích động vào tiềm thức của hắn.
Lồng ngực hắn truyền đến cơn đau nhói.
Ánh mắt Ngạn Thần sắc lạnh, tựa như lưỡi dao sắc nhọn muốn ăn tươi nuốt sống đám người xung quanh.
Trời đất ngưng rung chuyển, Diêm La Thất Sát thất thần đứng nhìn chiếc xe do chính mình tặng cho Tô Lăng bị đâm vào cánh cống cũ hoang, đến mức chiếc xe méo mỏ biến dạng.
"Tô Lăng, cô ấy đâu rồi?"Chất giọng run rẩy của Diêm La Thất Sát vang lên bên tai Ngạn Thần.
Hắn không nói gì, ánh mắt đỏ ngâu liếc qua người Y một cái cũng đủ để Y nhận thức được có chuyện chẳng lành