Sau khi đã thống kê tình hình của Tô Nhiên và Tô Lăng, bác sĩ đưa ra thông báo rằng khả năng tỉnh lại của Tô Lăng cao hơn cô rất nhiều.
Điều này khiến cho trong lòng Tuý Linh bắt đầu dậy sóng.
Nàng cơ hồ muốn sử dụng pháp thuật giúp Tô Nhiên điều tiết thể lực.
Nếu như cô không tỉnh lại, nàng sẽ suy nghĩ biện pháp khác nhưng là Ngạn Phong cự tuyệt.
Một phần vì pháp lực của nàng ở hạ giới bị hạn chế, càng sợ sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ của Tô Nhiên.
Gô là người phàm, căn bản không thể chịu đựng được linh khí truyền vào người.
Rất nhiều trường hợp xấu sẽ xảy ra.
Tốt nhất, không nên mạo hiểm.
Tuý Linh chống tay lên bàn, là loại bàn dùng cho người thường được đặt ngay trong phòng bệnh.
Nàng ngồi trên ghế, nhìn xem biểu cảm của Ngạn Phong.
"Ngạn Phong, con bé sẽ tỉnh lại chứ? Chắc chắn cho ta một câu đi"
Thời gian ở hạ giới trôi chậm hơn Ma giới, từng khắc trôi qua cứ ngỡ cả trăm năm.
Điều này khiến cho tâm trạng Tuý Linh không vui một chút nào.
Ngạn Phong tiến đến, xoa xoa phía sau lưng trấn an cho nàng "Đừng lo lắng, bổn tôn sẽ nghĩ cách"
Bọn họ đã túc trực bên cạnh Tô Nhiên và Tô Lăng suốt mấy giờ đồng hồ.
Sắc trời bên ngoài đã dần tối sầm lại, mà Diêm La Thất Sát còn chưa quay trở lại với Tô Lăng.
Ngạn Thần vừa vận khí tức được một lúc, song hắn thu lại đứng dậy tiến đến chỗ Tô Nhiên.
Cô không có vấn đề gì, chỉ là vẫn nằm yên giấc trên giường bệnh.
Hẳn quay đầu, nhìn hai người thân nhân của mình nói "Ba, nương, hai người trở về Ma giới trước đi, con sẽ ở lại với Tô Nhiên"
"Ta muốn ở lại đây nhiều thêm một lúc"
Nàng liếc nhìn Ngạn Phong, Y cư nhiên sẽ không cự tuyệt nàng.
Đôi lại, Y nhẹ xoa đầu Tuý Linh, cười nói "Đói bụng không?"
Tuý Linh bĩu môi gật đầu.
Ngạn Phong liền là hướng phía Ngạn Thần nhìn đến, giọng điệu ra lệnh "Nương của con đói rồi, mau kiếm một chút đồ ăn về đây đi"
"Con không đi, con phải ở lại với cô ấy"
Ngạn Phong từ chối, cũng bởi vì Y nuốt không trôi mất đồ ngọt này.
Nước sốt rất ngọt,