Một giọt nước mắt rơi xuống trên tay Tô Nhiên.
Trong tiềm thức đang bị nhấn chìm ở sâu dưới đáy đại dương, Tô Nhiên mơ hồ nghe thấy thanh âm của Tô Lăng.
Nàng đang gọi cô, quan trọng hơn là nàng đang khóc!! Tô Nhiên cảm giác như bàn tay của mình truyền đến một cảm giác nóng, rất nóng.
Tựa như từng giọt nước mắt của nàng là những ngọn lửa.
Thế nhưng, cô cũng cảm giác được cơ thể của cô đang bị phong ấn, nó trở nên nặng trịch, tựa như một tảng băng đè nặng cả thân thể, đến cả mắt cũng mở không nối.
Ngạn Thần phát hiện bả vai của nàng run nhẹ, hắn hếch mắt ám hiệu cho Diêm La Thất Sát.
Y cũng nhận thấy vậy, tiến lên trước ôm lấy bả vai Tô Lăng nhẹ nhàng trấn an.
"Tô Nhiên....làm ơn tỉnh lại đi em"
"Chị đang đợi em....Ngạn Thần cũng rất...mong em tỉnh lại đấy..."
"Tô Lăng, được rồi, chúng ta về thôi!!"
Nàng nắm tay Tô Nhiên càng chặt, áp bàn tay của cả hai lên má mình để cảm nhận một chút sinh khí của cô.
Nước mắt Tô Lăng chảy dài trên gò má, trượt xuống miệng.
Hoá ra, nước mắt có vị mặn và chát!! Nàng dường như bỏ qua mọi lời nói và hành động của Diêm La Thất Sát, tâm điểm chú ý của nàng giờ đây là Tô Nhiên.
"Con bé ngốc này...sao em bướng bỉnh thế?"
"Tôi đưa cô ấy về"
Diêm La Thất Sát ngẩng đầu nói với Ngạn Thần.
Hắn gật nhẹ đầu.
Y ôm chặt lấy bả vai của Tô Lăng đỡ người nàng đứng lên, sau đó tự điều khiển mọi bước chân của nàng.
Y nói "Cô ấy là quá kích động, chúng tôi trở lại phòng bệnh trước"
"Lúc nào bình tâm rỗi hằng tới"
Diêm La Thất Sát gật gật đầu, ôm lấy người nàng quay lưng bước đi khỏi phòng bệnh.
Tô Lăng giống như người mất hồn bị Diêm La Thất Sát dẫn đi khỏi phòng bệnh của Tô Nhiên.
Nàng cúi đầu xuống, khóc lóc thành tiếng, nét mặt không có một chút sinh lực nào.
Lão đặt nước cờ xuống bàn sau khi suy nghĩ rất kĩ, lão cười cười nói với Thuỷ Vương đang ngồi phía đối diện mình "Thuỷ Quân, xin mời"
Cả