Tôi thở dài ngẫm nghĩ, đó là việc của họ. Không liên quan mấy đến mình. Đừng buồn mà để ý. Tử Phi Long lại tiếp tục luyên thuyên trong lúc tôi đang sắp xếp rau củ vào hộp.
- có bao giờ cô thắc mắc vì sao Chu Phí lại yêu cầu cô đến đây không?
Tiếng nhai xột xoạt bên tai đôi phần khiến tôi khó chịu, đành phải dừng lại trả lời.
- có thì sao, mà không có thì sao?
- đương nhiên rồi, đó là mấy chốt của vấn đề để cô có thể thông cảm Úc Khải Tôn một cách sâu sắc nhất, chẳng phải sao?
-....
- Trong hôn lễ kết hôn, cả hai người bọ họ không ai hé nở một nụ cười. Còn gia đình thì hăng hái, vui tươi niềm nở chào đón khách quý.
- rốt cuộc điều anh muốn nói với tôi là gì? - tôi cảm thấy không chịu được nữa, đành phải lên tiếng.
- Úc Khải Tôn , người anh em tốt của tôi đem lòng yêu cô, vậy rốt cuộc cô có bao giờ nghĩ đến nó chưa? Hay chỉ biết trong lòng mỗi mình Hoàng Bách Niên?
Anh ấy nói thẳng và lớn tiếng trước mặt tôi. Anh ấy nói tôi là người vô tâm chăng? Sự chung thủy của hắn thật sự tôi chẳng dám mơ một ngày hắn để mắt đến. Vì sao?
- Chu Phí và nó kết hôn 7 năm nay, điều khiến cho Chu Phí liên tục uống thuốc ngừa thai là vì chuyện này. Cô phải hiểu điều đó chứ! Nếu như là cô, một người cô yêu biến mất khỏi thế gian này, cô có muốn hạnh phúc cùng người khác?
Như nói thẳng vào con người tôi. Anh ấy nói đúng lắm, chẳng ai có thể sống nếu thiếu một nữa bên cạnh, nhưng tôi là kẻ mới mạo phạm nói rằng tôi hoàn toàn không xứng đáng bên cạnh hắn. Không giấu diếm cũng chẳng vòng vo.
- Uống thuốc ngừa thai? Anh... tại sao anh biết chuyện này.
Tôi có phần hơi bất ngờ trước chuyện lạ này.Đây là lý do khiến cho Chu Phí một mực tìm hết người này đến người khác để sinh con sao?
- Cô nghĩ Chu Phí là ai? Bản thân làm thì chính bản thân cô ấy cũng dám nhận. Gia đình cô ấy phát hiện ra sự việc khi bất ngờ ghé thăm nhà, lúc đó cũng có tôi. Thay vì là niềm vui , lúc ấy chỉ toàn là nước mắt. Úc Khải Tôn từ nhỏ đã thiếu vắng đi tình thương rất nhiều, việc mang tình cảm thật đối với một ai khác rất khó.
-...
- Nó cũng chẳng ngờ lại có chuyện này xảy ra. Vì chủ tịch Úc lúc bấy giờ muốn mọi chuyện êm xui trôi qua nên nó cũng dần chìm vào dĩ vãng. Đến nay cũng ngần 7 năm. Thời gian không dài cũng chẳng ngắn, nhưng vết thương đó không ai không giữ lại.
Thì ra là thế, có lẽ tôi đã trách nhầm chị ấy. Cũng vì tình yêu cao cả của chính mình mà chị một mực