- Chu Phí, ta không ngờ con là một con người như vậy. Con còn gì để nói không?
Cha cô tức giận đến mức đỏ mặt, tay đập vỡ chiếc ly cầm trên tay.
- "con người như vậy?" Chẳng phải đó cũng là con người của cha mẹ lúc này hay sao? Con đã là một bản sao hoàn hảo của người rồi, vậy chưa đủ ?
Chu Thiên Sang tiến đến đỡ Chu Phí đứng dậy, lòng ngậm ngùi chua xót không nguôi. Nếu như...giá mà trên đời này xuất hiện hai từ "nếu như" thì mọi chuyện chắc hẳn đã khác.
- đi hết đi, hai đứa đi hết đi, đừng ở đây nữa. Chu Phí, hôm nay ta mang Úc Khải Tôn sang đây là để giải quyết việc này. Con còn cứng đầu nữa, đừng trách tại sao ta lại không nương tay!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
7 giờ tối theo giờ của Sing
- mọi chuyện ổn cả chứ? - Chu Thiên Sang ngó trái ngó phải hỏi những thuộc hạ
- đã đủ các lô hàng thưa cậu. Còn Úc Khải Tôn đang ở khoan cuối, cậu có cần tôi...
- để đó, tôi sẽ đi xuống đón anh ấy. Các người làm việc tốt lắm! Tiền thưởng ngày mai sẽ vào tài khoản các người!
- cám ơn cậu Sang, bây giờ chúng tôi sẽ thực hiện tiếp chuyến cuối của hôm nay.
- được!
Thiên Sang đi xuống khoan cuối cùng của chuyến bay, nhìn thấy Úc Khải Tôn đang ngồi đó dùng rượu ngon cùng một số món ngon trên bàn, lòng cũng không kém phần hào hứng.
- anh hai, đã lâu quá rồi hai anh em mình không gặp nhau, anh khỏe chứ?
Hắn nhìn Thiên Sang, môi mĩm cười rồi nhấp nốt chút rượu còn trong ly. Đặt nó xuống nói
- anh mày sẽ vui hơn nếu như chú mày đón tiếp theo một cách khác!
- A, thật ngại quá, xin lỗi anh... Do ...
- thôi không sao. Chắc hẳn là có chuyện quan trọng nên mới "gọi" anh sang đây?
- anh vào bên trong rồi chúng ta nói chuyện, mọi người đã chờ anh sẳn ở đó.
Đi theo lối Thiên SAng đang dẫn đường, nơi này cũng chẳng thay đổi nhiều so với 7 năm trước hắn từng đến. Chỉ có điều, hắn không biết vào được bên trong rồi còn có đường để trở ra không thôi.
- chào mọi người, con vừa mới đến. Tất cả vẫn khỏe chứ?
Hắn vẫy tay chào cha mẹ Chu Phí một cách lịch sự rồi đi lại bàn đã chuẩn bị trước từ lâu. Hai người họ dáo dát nhìn hắn như đang xăm xoi điều gì chưa rõ.
- Úc Khải Tôn, con đến rồi đó à? Ta cứ tưởng là con đã quên chứ? Kêu Chu Phí ra đây đi!
Như có điều gì đó mách bảo, hắn nhìn xung quanh thấy vệ sĩ đứng canh gác cẩn mật, ngay cả co ruồi cũng khó mà lọt vào bên trong.
- chuyện thuê người về đẻ mướn là như thế