Hắn dùng lực đẩy người tôi ra khỏi hắn như một vật thể lạ lẫm. Chuyện này dù đau lòng đến cách mấy, không nói ra sau này sẽ càng đau thương hơn cho cả tôi và hắn. Nếu không có sự xuất hiện của tôi, mọi chuyện tồi tệ sẽ không ập lên người hắn như hiện tại.
- em nói...mình đã phá thai? Nhưng lại muốn làm tình với anh? Đó là lời tạm biệt cho lần cuối?
Hắn nói những lời như hiểu sâu tận tâm can tôi, thật bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng đáp.
- không! Em...
- đủ rồi! Không cần nữa! Cứ ngỡ là những việc hiện tại anh làm cho em, em có thể cảm nhận được tình cảm này, chỉ vì một vài khó khăn trước mắt mà em đoạn tình đến mức...không giữ đứa trẻ lại! Bao nhiêu cô gái trong xã hội này đều muốn có con với Úc Khải Tôn anh! Tại sao anh lại đặt tình cảm quá nhiều vào con người như em chứ? Em đi đi...
Hắn bước chân khỏi giường, rồi hình bóng hắn mất dần trong căn phòng...mình tôi lẻ loi, côi cúc ngồi thu lu một góc. Tôi lại sai nữa sao? Ngay lúc bản thân tôi muốn mình thổ lộ hết tình cảm cho hắn biết thì lại .... Tôi....chưa bao giờ tôi làm một việc gì trọn vẹn và hoàn chỉnh cả.
Tôi chạy theo hắn, tôi muốn gặp hắn...
- Khải Tôn, em...
- ....
Hắn vẫn bỏ mặc tôi ở đó. Hắn tức giận điên cuồng như vậy là lẽ đương nhiên thôi. Chẳng ai chấp nhận được việc cùng một lúc mất quá nhiều thứ. Vả lại, hắn rất cần đứa trẻ này...Tôi không thể nói ra sự thật cho hắn biết được, những thế lực phía sau lưng hắn đang muốn hãm hại hắn, đứa trẻ này được tồn tại trong kí ức của bọn họ, chẳng khác nào làm thêm gánh nặng trên vai hắn sao?
- Úc Khải Tôn! Em yêu anh! - lý trí tôi không ngăn được trái tim mách bảo, tôi mạnh dạn đứng đó và nó lên lời cuối cùng thay cho lời chào "tạm biệt".
Cuối cùng, tôi cũng nói ra hết lòng mình rồi. Nhẹ nhàng và thanh thản quá.
- anh cũng yêu em...nhưng ...anh yêu em của quá khứ!
Câu trả lời gây ám ảnh tôi đến mức độ kinh khủng. Tôi nghe không nhầm, đúng vậy! Hắn yêu tôi của quá khứ? Tôi vẫn là tôi của quá khứ, nhưng chẳng qua...thời gian chay sạn làm vết thương lòng này lành rồi lại tiếp tục có vết thương khác xước vào. Yếu đuối mãi thế, một mình tôi dám đối đầu và mạnh mẽ nỗi với mọi thứ xung quanh?
Tôi xoa bụng mình. Đứa trẻ cần cha vì vậy tôi tự nhủ rằng mình sẽ vừa làm cha vừa làm mẹ để chăm sóc cho nó được nên người. Không những vậy, tôi còn kể cho nó nghe về một người, người tuyệt vời nhất đã tạo ra nó.
Còn một người nữa, tôi chưa chào tạm biệt. Tôi bước vào phòng mình... Chị Trân ngồi đó ướt đẫm nước mắt. Chắc là lo lắng vì không thấy tôi mấy ngày hôm nay.
"em đi đâu vậy hả? Chu Phí ức hiếp em đúng không?