- đêm mai có lẽ là một đêm rất thú vị đây, ta nóng lòng và sẳn sàng ngồi trên cao hơn tất cả mọi người rồi. Chỉ còn vài bước nữa thôi. - Chu Thiên đắt ý nói với thuộc hạ.
- chúc mừng ngài đã đi đến đoạn đường quan trọng này, công sức ngần ấy năm tranh đấu cuối cùng cũng thành công.
Ông đi đến nôi để xe đứa trẻ hồng hào đang nằm ngoan ngoãn ngủ ngon. Thật đáng yêu nếu như nó là đứa trẻ bình thường như bao người, còn hiện giờ, rất tiếc là không thể giữ nó lại qua đêm mai.
Mọi thứ đã chuẩn bị thật hoành tráng cho ngày mai, không biết giờ này Úc Khải Tôn đang ở phương trời nào nữa.
- Bách Niên! - bà vui mừng khi nhìn thấy con mình
Anh thất thần khi nhận ra mẹ mình cũng có mặt ở đây, không phải anh đã giấu chuyện này rồi sao?
- mẹ....
- con sao vậy? Con bệnh à?
- không...không... à mẹ - chợt nhớ ra chuyện quan trọng - con có chuyện muốn hỏi mẹ.
Cả 2 mẹ con trở về phòng để cùng nói về câu chuyện bí mật đó. Bà có chút linh tính không lành khi thấy sự bất thường này của anh.
- mẹ từng nghe qua mật mã của Úc gia chứ?
- mật mã ? Úc gia?
Nó làm bà nhớ lại ngày xưa bà từng nhìn thấy mẫu giấy này từ người chồng cũ - tức là người cha quá cố của Úc Khải Tôn loay hoay ghi ghi chép chép mẫu giấy gì đó, nhưng bà chưa kịp nhìn nó thì đã bị chôn vùi đi.
Mà khoan đã? Sao Bách Niên lại tìm hiểu về vấn đề này? Hai anh em nó hòa thuận lại với nhau rồi sao?
- mẹ không biết thật sao? - giọng nói dò hỏi
- đương...nhiên là không rồi, làm sao...mẹ có thể biết chuyện nhà của Úc gia được chứ?
- vậy...mẹ nghĩ ngơi đi, còn vài giờ nữa là chuyển giao ngày mới rồi. Ngày mai có tiệc rất lớn do Chu Thiên tổ chức.
- còn con ? Con đi đâu mà lại không ngủ?
- con còn có việc cần phải giải quyết cho xong. Mẹ đừng lo.
Nói rồi, anh bước thật nhanh ra khỏi phòng, phóng xe đi thẳng đến khu B để điều tra tiếp mật mã quái quỉ đó thật ra là gì.
*
Đã hơn 5 tiếng ngồi trên máy bay rồi, cảm giác nôn nóng muốn nhìn lại con còn gấp bội phần cảm giác mệt mõi, nôn tức trong người. Bản năng của một người mẹ giúp tôi vượt qua tất cả mọi thứ trên đời này mà trước giờ tôi chưa từng chạm đến.
- trước khi đến nơi đó, nghe tôi dặn dò, nhất cử nhất động đều không được tự ý làm một mình khi không có sự cho phép của tôi. Một giây cô sơ hở, mất mạng như chơi, cô rõ chưa?
Anh ấy căn dặn tôi từng chút một, nhưng làm sao có thể đứng nhìn nếu như bất kì ai trong họ gặp nguy hiểm mà đứng trơ mắt ngó lơ như không có chuyện gì xảy ra?
- còn nữa, theo như thông tin tôi cập nhật, khi mình đáp xuống Sing thì đã gần 5 giờ chiều, Tập đoàn Thừa Thiên bắt đầu tổ chức tiệc rất lớn cho cuối năm. Tức là ông ta - Chu Thiên sẽ tiến hành kế hoạch như tôi vừa nói với cô. Úc Khải Tôn hiện đang thực hiện từng bước một những gì chúng tôi