Không gian bắt đầu buông xuống sự yên tĩnh, mọi người đều giữ cho mình sự im lặng nhất định. Có chuyện không lành sẽ xảy ra chăng ? - lòng tôi thầm nghĩ.
Tiếng nhạc cất lên du dương, từ từ êm ái rồi chuyển sang lãng mạn, tình cảm. Hắn đã nghe nhạc này từ bao giờ vậy? Gu âm nhạc có thể thay đổi nhanh đến thế sao?
- Lâm Thể Hy - hắn gọi thật to tên tôi, to đến mức hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Tôi mấp máy môi rồi từ tốn trả lời
- có..chuyện gì sao?
Tôi không hề biết trước chuyện gì mà hắn đang làm. Với sự bất ngờ dần hiện ra trên khuôn mặt tôi, hắn tiếp lời.
- có thể ...ngay lúc này đây, anh đứng đây trước mặt em để nói ra những lời này, em sẽ không tin được, bởi vì trong quá khứ anh và em đã từng xảy ra rất nhiều việc không vui, thậm chí là rất tệ hại. Suốt thời gian em đi, anh cứ nghĩ sẽ mau chóng quên được em như bao nhiêu người ngoài kia, nhưng sự thật không phải vậy! Càng lúc anh càng nhớ em da diết, nỗi nhớ cứ...ngày một gặm nhắm, không trốn tránh! Tình cảm anh dành cho em là thật, và ngày hôm nay....
Hắn quỳ xuống, trên tay cầm chiếc hộp đỏ. Dưới ánh nến lung linh, tim tôi rung động mà không ngừng lại được.
- anh...
- anh muốn bảo vệ em và con suốt quảng đời còn lại của mình. Em ...đồng ý lấy anh chứ?
Vừa dứt câu, hắn mở chiếc hộp ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ngọn đèn, mùi hương của nến, hoa hồng và ...sự chân thành của hắn. Không còn rào cản, không còn những thứ ghê tởm ngăn cách chúng tôi nữa....Tôi mở lòng được không?
Sau một phút lắng động và nghe trái tim mình nói gì, tôi thở dài rồi cất giọng.
- em...không muốn anh làm việc này. - tôi thấy rõ nét mặt phảng phất u buồn của hắn khi nghe tôi nói - em muốn cùng anh làm việc đó, chúng ta cùng xây dựng hạnh phúc nhỏ này nha?
Hắn ôm lấy tôi thật chặt, bờ vai hắn rộng lớn, ôm xiết tôi vào lòng. Mùi hương quen thuộc này cuốn lấy tôi một cách say mê không lối thoát. Hắn biết rõ trong lòng tôi nghĩ gì, vậy mà bấy lâu nay hắn vẫn giữ riêng tâm sự trong tim, không nói cũng không sẻ chia cùng ai.
Hắn nắm lấy bàn tay tôi, đeo cho tôi vật đính ước hẹn thề. Dù không có cũng chẳng sao cả, tấm lòng của hắn đủ khiến tôi yêu hắn thêm hàng vạn lần nữa. Chưa bao giờ ánh mắt hắn nhìn tôi thay đổi, cứ mềm mại và êm đềm, có lúc sâu xa, trầm lắng....nhưng tóm lại, trong mắt hắn luôn có hình bóng tôi ở đó. Không sai mà! Tại sao đến giờ tôi mới nhìn nhận ra? Một người như hắn nếu vụt mất đi, biết tìm đâu mà có?
Tiếng vỗ tay chúc mừng bắt đầu vang lên, đèn từ đó cũng bật sáng, tiếng nhạc nhỏ dần.
- vậy là giờ Úc Khải Tôn - thằng bạn chí cốt của tôi đã có bến đổ rồi, mong là hai người sẽ bên nhau thật lâu. - Tử Phi Long vừa vỗ tay rồi xoay đến cầm ly rượu chúc mừng.
Chị Trân đang bế Daniel ở đó nhìn chúng tôi, đôi môi chúm chím của con đang cười rất tươi. Có phải vì con thấy cha mẹ mình đã trở về bên nhau ? Đứa trẻ ngây thơ và hồn nhiên nhìn những món đồ lạ lẫm, mới mẻ xung quanh.
- Thiên Khánh của cha, sau này cùng cha bảo vệ mẹ nhé! - hắn lại gần và bế con.
Tôi vô tình đứng hình vài giây vì không ngờ hắn cũng đã biết rõ tên của con. Tuy với hắn muốn biết chuyện gì cũng không mấy là khó khăn, nhưng vấn đề ở đây là tôi chỉ nói chuyện này với duy nhất một mình Thuyên Yên mà thôi.
- xem kìa, mẹ con ngạc nhiên đến mức ngây người ra. Con thử đoán xem, mẹ con có phải đang băn khoăn không biết vì sao cha lại biết đến tên con?
Tử Phi Long vẫn giữ thói quen cũ, vừa cắn quả táo vừa trả lời.
- còn phải hỏi à? cha con đã ở cùng mẹ con từ khi mẹ con bỏ đi đó, sau này con nên học hỏi theo tính cách cha con mà bảo vệ người phụ nữ của mình sau này nha.
Nhờ câu nói đó của Tử Phi Long, tôi càng thêm yêu con người của hắn hơn nữa. Phải chăng trong suy nghĩ của tôi có quá nhiều bề bộn rồi, nên hắn bước vào trái tim tôi để phá bỏ đi mọi rào cản của cuộc sống, dìu tôi vượt dậy?!
- cám ơn anh! - tôi nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến.
- không...không có gì đâu, chẳng qua là...
- sau này chúng ta...đừng xa nhau nữa, được chứ? - tôi giúp hắn giải vây bởi tình huống quá "ép" hắn vào con đường cùng.
- được!
- được rồi, hôn đi chứ? Tiết mục này hơi lâu rồi đấy! Ăn sạch cả quả táo mà chưa ai làm việc gì.
Không chần chừ, hắn tay vẫn bế con, cúi người xuống hôn lấy tôi. Đôi môi này, con người này chính năm xưa làm