Ánh mắt các cô nhìn Tạ Nhu thay đổi. Nhưng Tạ Nhu vẫn hồn nhiên bất giác, chỉ lo giải thích với Hàn Định Dương: “Thì là… Bọn em đăng ký tham gia vở kịch <Lôi vũ>, nhưng em mới phát hiện nhân vật của cô ấy bị thay thế bởi bởi người dự bị, nên muốn đi hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Em muốn diễn <Lôi vũ>?”
Hàn Định Dương chỉ tập trung vào điểm mấu chốt liên quan đến cô, “Em diễn ai? À… Đừng nói, để anh đoán, chắc không phải là Lỗ Đại Hải chứ?”
“Này!”
Tạ Nhu giả vờ muốn đánh anh, Hàn Định Dương cười lảng đi: “Anh đoán em sẽ không đóng nhân vật nữ.”
Đúng là hiểu cô!
“Thật ra cũng không khác lắm, em diễn cậu chủ Chu Bình.”
Hàn Định Dương uống miếng sữa bò, suy nghĩ rồi nói: “Rất hợp với tính cách thiếu quyết đoán, lo trước lo sau của em.”
“Do dự thiếu quyết đoán hồi nào hả!”
Tạ Nhu không phục, “Anh đừng nói lung tung.”
Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Tạ Nhu muốn nhanh chóng tìm A Xuân nên vội vàng tạm biệt Hàn Định Dương.
“Lúc em diễn, anh sẽ tới xem.”
Hàn Định Dương nhìn bóng cô hét to.
Tạ Nhu xoay người, giơ tay ok với anh.
Vào vào lớp môn tự chọn, Tạ Nhu liếc mắt một cái đã thấy A Xuân ngồi ở hàng cuối cùng.
Tạ Nhu đi vào, nắm lấy tay A Xuân, biểu cảm nghiêm túc: “Tớ đến tìm cậu nói chuyện chính sự đây.”
“Sao thế?”
Tạ Nhu đưa bản danh sách thông báo diễn viên đã được đóng dấu cho A Xuân. Thế nhưng A Xuân chẳng ngạc nhiên tí nào, cắn nắp bút lẩm bẩm: “Chuyện này à… Tết nguyên đán chắc tớ sẽ có chút việc nên mới nhường vai diễn lại cho Kiều Tây Thần.”
“Cậu có chuyện gì?”
“Lúc đó chắc sẽ có một buổi trình diễn thời trang, tớ muốn tham gia.”
A Xuân nói, “Là cơ hội ngẫu nhiên thôi. Tớ vô tình gặp được người đại diện của một công ty trên phố, họ nói tớ rất có khí chất, bảo tớ thử xem sao.”
Tạ Nhu hoài nghi nhìn A Xuân: “Thật hả?”
Sở dĩ cô không tin là bởi vì A Xuân rất thích nhân vật Phồn Y này, lần nào cô cũng chủ động tìm mình để diễn kịch, toàn tâm toàn ý muốn khiến vai diễn tốt hơn, thậm chí nửa đêm rồi vẫn trùm chăn soi đèn pin để đọc thuộc lời thoại.
Nghe cô nhẹ nhàng bâng quơ từ bỏ cơ hội lần này để đi diễn thời trang gì đấy, Tạ Nhu hơi hồ nghi.
“Cậu nguyện ý từ bỏ thật à?”
Cô hỏi, “Có phải Kiều Tây Thần nói gì với cậu hay không?”
Tạ Nhu biết, nhà Kiều Tây Thần rất có bối cảnh.
Cô nhìn bản danh sách diễn viên, ý nghĩ đầu tiên chính là Kiều Tây Thần đã uy hiếp A Xuân, nên cô mới vội vàng đi tìm A Xuân như vậy.
“Cậu nghĩ lung tung gì thế!”
A Xuân nói, “Cũng đâu phải cung đấu, đâu ra lắm kịch bản thế?”
Tạ Nhu không nghĩ như vậy. Bọn họ học khoa nghệ thuật truyền thông, nhà mỗi sinh viên đều không phải đèn cạn dầu, nếu không phải nhà có quyền có thế thì chính là có ngoại hình và chỗ dựa, hoặc là người có quan hệ tốt với thầy hướng dẫn.
Nghe đàn chị nói, người đứng đầu nhận học bổng, phần thưởng mỗi năm, trong tối ngoài sáng đều không biết được.
A Xuân không có chỗ dựa ở thành phố B, Tạ Nhu phải làm chỗ dựa cho cô.
“Nếu Kiều Tây Thần uy hiếp cậu, khiến cậu bỏ nhân vật này, cậu phải nói với tớ, tớ sẽ không để cậu ta làm được đâu!”
Tạ Nhu tức giận: “Không phải là so cha sao? Cậu ấy muốn làm đông làm tây, chúng ta cùng phụng bồi, ai sợ ai chứ!”
A Xuân cười: “Được rồi, Nhu Nhu, cậu cũng đừng hố cha mình dưới suối vàng chứ.”
“Tớ còn có anh trai.”
Tạ Nhu hợp tình hợp lý nói, “Nếu vẫn vô dụng, tớ còn có A Định mà.”
Con cháu gia đình giàu có, từ trong đại viện bước ra, từ lời nói đến hành động đều có tự tin ba phần.
A Xuân xụ mặt nói Tạ Nhu: “Càng nói càng thái quá rồi, tớ căn bản chỉ là mèo con, không đi đường ngang ngõ tắt thế đâu.”
“Vậy thì nói chuyện bằng thực lực. Diễn xuất của Kiều Tây Thần kém xa cậu, sao cậu ta diễn Phồn Y được!”
A Xuân nhấp miệng, chút không cam lòng chợt thoáng qua.
Không cam lòng thì sao chứ?
Buổi tối tự học hai ngày sau đó, A Xuân không muốn nghe Tạ Nhu cứ nói mãi bên tai nên đã rời phòng tự học rất muộn.
Cô lê đôi chân mệt mỏi đến phòng vệ sinh, đứng bên bồn rửa mặt, tạt nước ướt hết khuôn mặt đỏ bừng.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Kiều Tây Thần từ phòng đi ra qua tấm gương.
Ánh mắt hai người chạm nhau qua gương, va vào nhau như những tia chớp.
“Chăm sóc bạn cậu đi, đừng để cậu ta làm phiền tôi. Cậu biết tôi giữ miệng không tốt, nhớ kích động mà lỡ miệng là xấu hổ lắm đấy.”
Kiều Tây Thần mở vòi nước rửa tay, sửa lại vẻ ngoài của mình.
A Xuân trầm giọng: “Cậu đồng ý với tôi rồi.”
“Tôi chỉ đồng ý với cậu, nếu cậu nhường vai Phồn Y cho tôi, tôi sẽ không nói cho Tạ Nhu chuyện cậu lừa cậu ấy.”
Kiều Tây Thần lấy son môi trang điểm lại, “Chỉ là cậu ấy thật đáng ghét, cả ngày cứ quấn lấy tôi ép hỏi, tôi sắp bị làm phiền đến chết rồi!”
A Xuân nói: “Tôi sẽ nói với cậu ấy.”
Kiều Tây Thần nói: “Tốt nhất là thế. Đừng nhìn bây giờ cậu ấy tốt với cậu, tôi cũng thật tò mò, nếu biết được tâm tư của cậu với Hàn Định Dương, cậu ấy sẽ tiếp tục làm bạn với cậu, hay là chán ghét ghê tởm nhỉ?”
A Xuân siết chặt túi đồ trang điểm trong tay đến run lên. Cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại, không để thất thố: “Tôi đối với Hàn Định Dương không có…”
Đột nhiên cô dừng lại một chút, chuyển câu khác: “Nếu như cậu dám nói…”
“Cậu định làm gì?”
Kiều Tây Thần không sợ bị cô uy hiếp. Cô chỉ là đứa từ nông thôn đến, nếu không có khuôn mặt đẹp thì có thể gây ra bọt sóng gì chứ?
“Tôi với Hàn Định Dương chỉ là bạn, nếu cậu dám nói lung tung…” A Xuân nhìn mắt cô ta, gằn từng chữ một, “Tôi sẽ liều chết với cậu.”
Trong hội trường, Tạ Nhu và Kiều Tây Thần đang diễn tập.
“Không, Bình không được nói như vậy… Mau lại đây, Bình… Bình sợ cái gì?”
“A, Bình không được cười như vậy! Không được cười với tôi như vậy!”
Phồn Y điên loạn ôm đầu: “A, tôi hận bản thân tôi, hận tôi vì sao lại phải sống như thế!”
Dưới đài, đôi mắt A Xuân cũng đỏ lên.
Cô cũng hận bản thân, sao lại có suy nghĩ như vậy.
Tạ Nhu là người bạn duy nhất của cô, cô sợ cô ấy bị cướp đi, cô sợ cô đơn, sợ rơi vào bóng tối như trong quá khứ, không người quan tâm đến.
Cô gần như ngây ngốc.
Trong chốc lát, Tạ Nhu đã diễn xong ngồi xuống bên cạnh cô: “Không phải chứ! Cậu xem mà khóc luôn à!”
“A…” A Xuân vội lau khóe mắt ngấn lệ, giải thích, “Là vì các cậu diễn quá hay.”
Tạ Nhu lắc đầu liên tục: “Tớ diễn với cậu ấy có cảm giác không giống cậu. Kỹ thuật diễn của cậu ấy còn không so được với đầu ngón tay của cậu, quá giả.”
“Cậu là bạn tớ nên mới nói thế. Khách quan mà nói, kỹ thuật diễn của Kiều Tây Thần không tồi.”
“Trời đất làm chứng, lời tớ nói với cậu là thật, kỹ thuật diễn của cậu tốt hơn trăm lần.”
“Cảm ơn cậu đã ủng hộ tớ như thế.”
A Xuân nói,
“Chỉ là, Nhu Nhu, cậu đừng tìm Kiều Tây Thần làm loạn nữa. Cậu ấy chẳng làm gì tớ cả, là tớ chủ động nhường vai diễn cho cậu ấy.”
Tạ Nhu nhìn cô, bất đắc dĩ lại không cam lòng: “Rốt cuộc là vì cái gì thế!”
A Xuân nói: “Tớ thật sự là muốn đi buổi diễn thời trang kia, nên mới tự nguyện từ bỏ.”
“Đó là trình diễn gì thế?”
“Đồ bơi.”
“Bơi… Đồ bơi!”
Tạ Nhu che ngực lại.
“Cậu đừng kinh ngạc như thế.”
A Xuân nhéo nhéo khuôn mặt Tạ Nhu, “Chúng ta muốn dấn thân vào nghề này, tư tưởng cũng không thể bảo thủ được. Thân thể là tiền vốn, cậu không đưa tiền vốn ra, ai sẽ theo cậu chứ.”
“A Xuân, cậu đang nói cái gì thế!”
Tạ Nhu không hiểu, “Chẳng lẽ chúng ta không phải dựa là kỹ thuật diễn và thực lực để tiến thân sao?”
“Kỹ thuật diễn và thực lực rất quan trọng, đó là nền tảng. Nhưng chỉ có nền tảng là chưa đủ, chúng ta còn phải phải phát triển nữa. Lúc cơ hội từ trên trời rơi xuống, cậu không đứng chỗ cao thì làm sao bắt lấy được?”
Tạ Nhu hoang mang nhìn A Xuân. Trong nháy mắt, đột nhiên cô cảm thấy cô ấy thật xa lạ.
“Đứng nhìn tớ như vậy, Nhu Nhu.”
A Xuân thở dài một tiếng, “Có lẽ anh cậu hoặc A Định, có thể giúp cậu trên con đường thành danh trong tương lai. Nhưng mà tớ không có, tớ phải dựa vào bản thân tự mình đi vào thế giới kia.”
Tạ Nhu đột nhiên im lặng.
Không thể phủ nhận, A Xuân nói rất đúng, cô không có gì để phản bác.
Xã hội này, tương lai… Ở trước mắt đều là những thứ rất thực tế.
Trưởng thành, đi kèm với nó chính là nỗi đau của sự lột xác.
A Xuân đang lột xác, từ sâu lông biến thành bướm hoa mỹ lệ. Tạ Nhu lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, không giúp được cho cô cái gì.
Rốt cuộc thì cô chỉ là bạn của cô ấy, quan hệ có tốt đến đâu cũng chỉ là bạn, không có tư cách ảnh hưởng đến quyết định và cuộc đời của cô ấy.
Vài ngày sau, Tạ Nhu bước vào kỳ thi cấp bốn cực kỳ đau đớn.
Lúc này là giữa tháng 12, Tạ Nhu đứng trước cửa phòng học, rũ tuyết lạnh khỏi lớp áo lông. Mới ngồi yên vị đã thấy Hàn Định Dương mặc một cái áo lông đen bước vào.
Vừa lại gần đã có mấy nữ sinh hàng trước ngẩng đầu nhìn anh, từ khi vào cửa đến lúc anh ngồi vào chỗ vẫn không dời ánh mắt đi.
Anh nhìn Tạ Nhu ngồi sau mình, thuận tay nhặt giấy dự thi của cô lên.
Tạ Nhu vừa thấy anh như thấy vị cứu tính, cuống quýt ôm lấy cánh tay anh, hô to: “A Định!”
Hàn Định Dương hoảng sợ.
“A Định ở phía trước em! Anh đúng là thiên sứ do thượng đế phái tới cứu vớ em! A Định của em!”
Tạ Nhu dùng sức cọ lên tay anh.
Tay áo khoác lông vũ xù lên, mùi hương như lông nhung vậy.
“A Định, anh nhất định sẽ giúp em, đúng chứ!”
“Ừm…” Hàn Định Dương rút tay ra khỏi cái ôm của cô, yên lặng xoay người lấy sách từ vựng, “Anh chưa ôn bài.”
Tạ Nhu “Hừ” một tiếng, cứ giả vờ đi, ai mà tin anh chưa ôn chứ.
Khi thì phần nghe, Tạ Nhu lúng túng, à, căn bản cô không hiểu gì cả.
Cái quỷ gì vậy, nói gì đấy?
Hai người có thể nói chậm chút không! Cái gì?
Câu này xong rồi hả?
Từ từ, đến câu nào rồi?
A a!
Hàn Định Dương lại rất thong thả, vì anh có thể chọn ra đáp án sau khi nghe duy nhất một lần.
Anh quay đầu lại nhìn Tạ Nhu. Cô vẫn đang cau mày cắn bút, đang phân vân không biết chọn A ay B, cuối cùng lại chắc chắn chọn C.
Đây là câu duy nhất mà cô nghe hiểu.
Nhưng mà Hàn Định Dương lại thấp giọng nói: “Bây giờ đã nghe đến câu sau rồi.”
Một lần nghe qua đi, Tạ Nhu gần như sắp chết, không muốn làm mặt đề sau nữa.
50 phút sau, Hàn Định Dương làm xong bài thi, nhìn thầy giám thị rồi cẩn thận quay đầu liếc nhìn bài thi của cô.
Trống một mảng lớn… Thảm không nỡ nhìn.
Trong lòng Hàn Định Dương thầm nói, con nhóc này có phải nghĩ lên đại học là ổn thỏa cả rồi không?
Trước kia tiếng Anh ở THPT còn có thể đạt điểm cao, bây giờ lại sa đọa thành dạng này.
Tạ Nhu nhìn giám thị đang chơi điện thoại, dùng bút chọc vào lưng Hàn Định Dương, thấp giọng cầu xin: “A Định này.”
Hàn Định Dương không để ý cô.
“A Định à.”
Anh nghiêng đầu nhìn cậu, làm khẩu hình miệng: “Gọi ba cũng không được.”
Mười phút sau, Tạ Nhu: “Ba ba!”
Hàn Định Dương không đành lòng, vẫn lén đưa tờ đáp án ra sau lưng.
“Nhanh lên!”
“A, em yêu anh, A Định!”
Hàn Định Dương hơi nhướng mày, xoa cằm.
Thích anh lâu như vậy, thế mà lại thừa nhận trong thời điểm này.
Tuy rằng Tạ Nhu chỉ lo chép đáp án chứ không để ý đến mình vừa nói gì, trong lòng Hàn Định Dương lại nhẹ nhàng nở hoa, dưỡng ra mật ong ngọt ngào.
“Bạn học, chép bài vui đến thế à?”
Tiếng giám thị từ phía sau truyền đến.
Tiếng bút chì 2b của Tạ Nhu đột nhiên dừng lại. Nháy mắt, xương cốt toàn thân cô cứng lại.
Cô máy móc quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của giám thị, trực tiếp lấy tờ đáp án trong tay cô chất vấn: “Ai đưa cho em!”
“Không ai cả!”
Tạ Nhu vội nói, “Em… Em nhặt được!”
“Nhặt?”
Trong lòng Hàn Định Dương thầm mắng: Đồ ngốc! Cái này cũng để bị phát hiện.
Tờ đáp án của Hàn Định Dương còn chưa viết tên, nên giám thị nhìn xung quanh, kiểm tra tờ đáp án của học sinh.