Tạ Nhu nghĩ, chắc anh đang mệt muốn chết rồi.Tưởng Thừa Tinh vội nói, “Cậu đánh chị dâu trước đi, cô ấy… Cô ấy cũng đồng ý đó.”Editor: Giản Linh Kiwi“Không hề! Tuyệt đối không có!”
Vì buổi hội thảo này mà anh đã thức ròng mấy đêm với bao tâm huyết chất chứa, Tạ Nhu rất rõ điều đó.Dương Tu cảm giác mình hơi si ngốc.Hiếm có khi nào Hàn Định Dương không không chế được cơn tức giận như thế.
Cô đau lòng, thực sự đau lòng muốn chết.Trên thế giới này tuyệt đối không có công bằng. Bạn có tài nguyên tốt hơn người khác, tại sao không dùng cho tốt?Hàn Định Dương lấy điện thoại trong tay cô ra, nói: “Ảnh hậu, đừng diễn nữa.”
Cô nghiêng đầu, dán môi lên trán anh: “A Định, đừng nghĩ gì nữa, Nhu Nhu ở đây với anh.”Chu Bình Lương hơi chột dạ, cãi chày cãi cối: “Đàn em, anh cũng không phải tranh cái hư danh này với em. Hạng mục kiếm lời đều chia đều cho mọi người, ai cũng không sao, sao em cứ làm loạn lên thế?”“Phần thắng không lớn nhưng vẫn có một chút.”
“Nhu Nhu…”
“Có gì thì mai nói, đêm nay nghỉ ngơi đi.”Tưởng Thừa Tinh sờ đầu, “Chỉ là… Hù dọa họ chút thôi.”
Sau này Tạ Nhu mới biết, buổi tối đó hội thảo không hề diễn ra.Thấy Hàn Định Dương không bị lừa, Tạ Nhu thuận thế ôm lấy eo anh, làm nũng: “A Định à, em biết sai rồi, anh đừng nóng giận nhé?”“Một chút thôi.”
Không diễn ra là đương nhiên, bởi phần mềm quản lý sớm đã bị bán đi, là bán cho công ty khoa học kỹ thuật Gia Kỳ, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành thử nghiệm, dự tính mùa hè sáng năm sẽ ra mắt thị trường.Nếu nói ra ngoài cũng mất mặt… Chưa từng có sinh viên nào có thể làm chủ một hạng mục lớn như vậy.Sau này Tạ Nhu mới biết, buổi tối đó hội thảo không hề diễn ra.
Toàn bộ phòng nghiên cứu đều biết, chỉ có Hàn Định Dương là không biết gì.Tạ Nhu đứng ở góc xa nhất, dựa vào thân cây và cả Hàn Định Dương đang ngồi im lặng.Vì buổi hội thảo này mà anh đã thức ròng mấy đêm với bao tâm huyết chất chứa, Tạ Nhu rất rõ điều đó.
Nguyên nhân rất đơn giản. Cho dù Hàn Định Dương dành nhiều tâm huyết cho công việc, chung quy anh cũng chỉ là một sinh viên khoa chính quy, khiến 4 người nghiên cứu sinh và tiến sĩ còn lại sẽ tự cảm thấy mình có cống hiến nhiều hơn. Có chung thành tích thì không sao, nhưng tên chủ sáng lập tuyệt đối không thể thuộc về Hàn Định Dương.Chỉ là Hàn Định Dương không phải kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt, anh không tính cho qua chuyện này.Hàn Định Dương vẫn không chịu ký tên, thậm chí còn rời khỏi nhóm nghiên cứu của Chu Bình Lượng.Có người nói: “Tôi hỏi qua rồi, nhà Hàn Định Dương thực sự rất có bối cảnh, chúng ta không trêu vào được đâu.”
Nếu nói ra ngoài cũng mất mặt… Chưa từng có sinh viên nào có thể làm chủ một hạng mục lớn như vậy.Cả nói cũng không dám nói với cô ấy… Chỉ là cảm giác xúc động thôi.
Chuyện này đã bàn bạc xong, phòng nghiên cứu năm người chỉ có Hàn Định Dương chưa ký tên.Mục Thâm vẫn luôn bình tĩnh, không nhiều lời: “Từ nhỏ chỉ có chúng ta bắt nạt người khác. Tên kia không biết tốt xấu, thế mà đi chơi xấu A Định, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Chủ thiết kế là Chu Bình Lượng, tên Hàn Định Dương bị đặt cuối cùng.Vốn dĩ nếu không có nỗ lực chung của mọi người, hạng mục này sao có thể phát triển nhanh như thế, không thể tính toàn bộ công sức lên người Hàn Định Dương.Dương Tu dạo trên đường phố cạnh tòa nhà, hút hết ba điếu thuốc.
Lúc Chu Bình Lương đưa bản hợp đồng cho anh ký, Hàn Định Dương không chút do dự cầm hợp đồng ném thẳng vào mặt hắn ta.Tưởng Thừa Tinh đứng lên, tức giận kiêu ngạo, “Ông đây nhất định phải xử lý hắn! Không thể nuốt nổi chuyện này!”“Tôi không tin cậu ta có thể một tay che trời, khiến tôi không tốt nghiệp được!”
Hiếm có khi nào Hàn Định Dương không không chế được cơn tức giận như thế.“Cậu còn định kéo anh trai Tạ Nhu vào chuyện này?”Rốt cuộc thì vẫn… còn quá trẻ.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Chu Bình Lượng, trầm giọng gằn từng chữ một: “Người sáng lập ra PG là Hàn Định Dương tôi.”
Chu Bình Lương hơi chột dạ, cãi chày cãi cối: “Đàn em, anh cũng không phải tranh cái hư danh này với em. Hạng mục kiếm lời đều chia đều cho mọi người, ai cũng không sao, sao em cứ làm loạn lên thế?”“Tưởng Thừa Tinh thật quá đáng! Thế mà làm ra chuyện này, cậu ta có ngốc không thế?”Tưởng Thừa Tinh tuy dùng hạ sách, nhưng hiệu quả đúng là rất tốt.
Hàn Định Dương cười lạnh: “Tôi thiếu chút tiền ấy à?”Nhưng lãnh đạo bên trường học đã bắt đầu chú ý tới việc chia rẽ nội bộ trong nhóm nghiên cứu này.“Nói cái gì.”
Chu Bình Lượng thấy anh không bằng lòng, cuối cùng lớn giọng lên: “Hạng mục ra mắt thị trường, tại sao người tiêu dùng lại mua nó, là bởi em là sinh viên tốt nghiệp chính quy sao? Bây giờ xã hội phải nhìn bằng cấp. Để anh nói cho em biết, đây là ý của công ty, họ yêu cầu người người thiết kế có thể đáp ứng được yêu cầu của cả bên đó lẫn người tiêu dùng, hơn nữa ít nhất là người có bằng tiến sĩ, chứ không phải là sinh viên bình thường.Tưởng Thừa Tinh liên tục đảm bảo, “Tuy rằng chị dâu đã đồng ý, nhưng tôi nhất định không làm vậy. Anh Cẩn Ngôn có thân phận đặc biệt, tôi có kéo ai xuống nước cũng chẳng dám kéo anh ấy.”
“Tôi mặc kệ thạc sĩ tiến sĩ sinh viên gì đó, PG là do tôi thiết kế, tên cũng do tôi đặt, mỗi số liệu đều do tôi gõ ra, tôi sẽ không để các anh cướp nó đi đâu.”
Hàn Định Dương khí phách nói xong thì xoay người rời đi.“Nếu ảnh hưởng đến giấy chứng nhận học vị thật thì đúng là mất nhiều hơn được. Vốn dĩ phần mềm quản lý AI cũng là ý tưởng của Hàn Định Dương, cậu ta cũng đóng góp nhiều nhất.”
Chu Bình Lượng phía sau hét lớn: “Đừng ngây thơ nữa, có thưa kiện thì em cũng chẳng thắng được đâu!”“Có gì thì mai nói, đêm nay nghỉ ngơi đi.”
Dưới cây ngô đồng sau giờ ngọ, ánh mặt trời thật ấm áp.
Tưởng Thừa Tinh là người phẫn nộ nhất trong nhóm.
Bọn họ mặc chung quần với A Định từ nhỏ mà lớn lên, trước giờ đều có chung kẻ địch, nhất trí đối ngoại.“Sợ gì chứ, có phải không bồi thường nổi đâu!”“Chẳng nói gì.”
Sau khi biết chuyện này, nếu không phải Tạ Nhu ngăn lại, suýt chút nữa Tưởng Thừa Tinh đã vọt đến tòa nhà Turing đập nát phòng nghiên cứu.Cô hiện tại chắc đang bận đóng phim, hoặc là chụp quảng cáo gì đó.
“Ức chế vãi chưởng, A Định đã bao giờ chịu ấm ức thế này đâu!”Cô đau lòng, thực sự đau lòng muốn chết.Tòa nhà vẫn sáng như ban ngày, nghe nói nhân viên bên trong còn phải tăng ca đến tận khuya.
Mục Thâm vẫn luôn bình tĩnh, không nhiều lời: “Từ nhỏ chỉ có chúng ta bắt nạt người khác. Tên kia không biết tốt xấu, thế mà đi chơi xấu A Định, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.”Một lát sau, hắn hỏi: “Các cậu thấy thế nào?”
Tạ Nhu đứng ở góc xa nhất, dựa vào thân cây và cả Hàn Định Dương đang ngồi im lặng.Chủ thiết kế là Chu Bình Lượng, tên Hàn Định Dương bị đặt cuối cùng.Công ty người ta căn bản không đồng ý, cái người ta muốn là một nhóm thiết kế cơ mà.Chương trước
“Đánh nhau không giải quyết được vấn đề gì cả.”“Tôi thấy hay quên đi.”
Cô nói, “Thiết bị trong phòng nghiên cứu chọn bừa cũng đến trăm vạn, các anh đập hư chẳng lẽ không phải bồi thường?”Editor: Giản Linh KiwiMấy ngày nay, Hàn Định Dương liên tục nhận được email xin lỗi từ mấy thành viên phòng nghiên cứu, nói rằng nếu anh muốn thưa kiện, bọn họ sẽ đồng ý đứng ra làm nhân chứng cho anh.
“Sợ gì chứ, có phải không bồi thường nổi đâu!”Tạ Nhu ngồi xổm xuống, đối mặt với Hàn Định Dương: “Chuyện này không thể bỏ qua, chúng ta phải kiện hắn.”“Nhu Nhu…”
Tưởng Thừa Tinh đứng lên, tức giận kiêu ngạo, “Ông đây nhất định phải xử lý hắn! Không thể nuốt nổi chuyện này!”Kết quả cuối cùng, ngược lại loại Hàn Định Dương ra.Sau đó một thời gian, anh đã đi tìm từng người đàn anh từng cộng tác với mình, nhưng chẳng ai đồng ý giúp anh.
Hàn Định Dương vẫn luôn im lặng đang dập tàn thuốc, chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Thừa tinh, trầm giọng nói: “Được rồi đấy, đừng hố cha cậu.”Chu Bình Lượng tức giận đến sắp nổ phổi.
“A Định, chúng ta kiện anh ta đi.”
Tạ Nhu ngồi xổm xuống, đối mặt với Hàn Định Dương: “Chuyện này không thể bỏ qua, chúng ta phải kiện hắn.”Bọn họ mặc chung quần với A Định từ nhỏ mà lớn lên, trước giờ đều có chung kẻ địch, nhất trí đối ngoại.
“Anh có hỏi qua luật sư, phần trăm thắng kiện không lớn.”Trong quán cà phê, Chu Bình Lượng cùng mấy anh em trong phòng nghiên cứu đang bàn về vấn đề này, cảm xúc rất kích động.“Tôi mặc kệ thạc sĩ tiến sĩ sinh viên gì đó, PG là do tôi thiết kế, tên cũng do tôi đặt, mỗi số liệu đều do tôi gõ ra, tôi sẽ không để các anh cướp nó đi đâu.”
Hàn Định Dương nói: “Ngoại trừ có thể đọc ngược làu làu số liệu, anh không có bất cứ thứ gì để chứng minh là do anh tự lập trình ra. Nhân chứng không có, vật chứng cũng không nốt.”Tạ Nhu cố chấp nói: “Nếu đã có, vậy cứ làm đi.”“Đúng đúng đúng, hạng mục là chuyện nhỏ, tốt nghiệp mới là chuyện lớn.”
Số liệu làm ra là cả phòng nghiên cứu dùng chung. Hàn Định Dương hoàn toàn không hề giữ lại cho mình bất cứ ý tưởng sáng tạo riêng nào.
Rốt cuộc thì vẫn… còn quá trẻ.Mà Hàn Định Dương đã liên hệ luật sư, muốn thưa kiện Chu Bình Lượng.
Anh chưa bao giờ phán xét người khác bằng ác ý, bởi bản thân anh luôn sống ngay thẳng chính trực.
“Phần thắng không lớn nhưng vẫn có một chút.”Hàn Định Dương liếc mắt liền biết kẻ trước mặt đang diễn.
Tạ Nhu cố chấp nói: “Nếu đã có, vậy cứ làm đi.”Tưởng Thừa Tinh ngại ngùng nói, “Bọn người đó, nếu cậu nói chuyện đạo đức với họ, họ sẽ chơi xấu cậu. Nhưng cậu mạnh miệng một chút, họ sẽ nhát gan ngay. Bọn khốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Hàn Định Dương đương nhiên cũng không nghĩ sẽ nhận thua dễ dàng. Dù sao cũng là người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, anh cũng không nuốt nổi chuyện này.
Sau đó một thời gian, anh đã đi tìm từng người đàn anh từng cộng tác với mình, nhưng chẳng ai đồng ý giúp anh.“Đừng mà!”
Chờ trước mặt chính là lợi ích thật sự, nếu Hàn Định Dương muốn làm loạn chuyện này lên, sợ rằng sẽ chẳng ai có lợi.Bọn họ nói y như nhau, đều khuyên Hàn Định Dương từ bỏ.Số liệu làm ra là cả phòng nghiên cứu dùng chung. Hàn Định Dương hoàn toàn không hề giữ lại cho mình bất cứ ý tưởng sáng tạo riêng nào.Mà sau khi Hàn Định Dương hỏi luật sư, khi ông ta biết được bối cảnh gia thế của anh thì từng ám chỉ anh đi lối tắt.
Bọn họ nói y như nhau, đều khuyên Hàn Định Dương từ bỏ.Khói lượn lờ trước mặt, lòng hắn càng thêm trống vắng.
Vốn dĩ nếu không có nỗ lực chung của mọi người, hạng mục này sao có thể phát triển nhanh như thế, không thể tính toàn bộ công sức lên người Hàn Định Dương.
Cho dù công anh lớn nhất thì sao?
Công ty người ta căn bản không đồng ý, cái người ta muốn là một nhóm thiết kế cơ mà.
Hàn Định Dương hẳn nên lấy đại cục làm trọng, nếu không, mọi nỗ lực của bọn họ sẽ đều uổng phí.Hàn Định Dương khí phách nói xong thì xoay người rời đi.
Kết quả cuối cùng, ngược lại loại Hàn Định Dương ra.
Chỉ là Hàn Định Dương không phải kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt, anh không tính cho qua chuyện này.Dương Tu vứt điếu thuốc vào thùng rác, xoay người định về. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ tòa nhà.Chương sauChương sau
Mà sau khi Hàn Định Dương hỏi luật sư, khi ông ta biết được bối cảnh gia thế của anh thì từng ám chỉ anh đi lối tắt.“A Định, chúng ta kiện anh ta đi.”
Hàn Định Dương ngay lập tức hiểu thâm ý trong ánh mắt sâu thẳm của ông.“Nếu cậu ta dám khiến tôi không thể tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu!”
Trên thế giới này tuyệt đối không có công bằng. Bạn có tài nguyên tốt hơn người khác, tại sao không dùng cho tốt?Hàn Định Dương hẳn nên lấy đại cục làm trọng, nếu không, mọi nỗ lực của bọn họ sẽ đều uổng phí.
Mà gia thế của Hàn Định Dương chính là tài nguyên tốt nhất của anh.
Vì chuyện này mà Hàn Định Dương đã mất ngủ mấy đêm, Tạ Nhu cũng thức cùng anh.Hàn Định Dương ném bóng rổ sang một bên: “Rốt cuộc thì cậu nói cái gì?”Anh chưa bao giờ phán xét người khác bằng ác ý, bởi bản thân anh luôn sống ngay thẳng chính trực.
Hàn Định Dương vẫn không chịu ký tên, thậm chí còn rời khỏi nhóm nghiên cứu của Chu Bình Lượng.“Anh có hỏi qua luật sư, phần trăm thắng kiện không lớn.”
Chỉ là anh không ký tên, Chu Bình Lượng cũng chẳng để ý.“Học trưởng, hay là quên đi.”
Nhưng lãnh đạo bên trường học đã bắt đầu chú ý tới việc
chia rẽ nội bộ trong nhóm nghiên cứu này.Đợt phản chiến này khiến Hàn Định Dương trở tay không kịp. Anh trực tiếp tìm Tưởng Thừa Tinh hỏi: “Cậu làm gì rồi?”
Vậy nên dù Hàn Định Dương chưa làm gì, vẫn có lãnh đạo tìm Chu Bình Lượng, ngầm bảo chuyện này có điều không ổn.Chu Bình Lượng thấy anh không bằng lòng, cuối cùng lớn giọng lên: “Hạng mục ra mắt thị trường, tại sao người tiêu dùng lại mua nó, là bởi em là sinh viên tốt nghiệp chính quy sao? Bây giờ xã hội phải nhìn bằng cấp. Để anh nói cho em biết, đây là ý của công ty, họ yêu cầu người người thiết kế có thể đáp ứng được yêu cầu của cả bên đó lẫn người tiêu dùng, hơn nữa ít nhất là người có bằng tiến sĩ, chứ không phải là sinh viên bình thường.
Chu Bình Lượng biết gia thế của Hàn Định Dương, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ tới điều này có thể ảnh hưởng đến cả lãnh đạo, khiến bọn họ chủ động tìm hắn, làm công tác tư tưởng cho hắn, thậm chí còn ám chỉ đến vấn đề học vị, muốn hắn nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Tôi không tin cậu ta có thể một tay che trời, khiến tôi không tốt nghiệp được!”
Trong quán cà phê, Chu Bình Lượng cùng mấy anh em trong phòng nghiên cứu đang bàn về vấn đề này, cảm xúc rất kích động.
“Nếu cậu ta dám khiến tôi không thể tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu!”Hàn Định Dương nói không giận là không phải, chỉ là bọn họ đều làm vì anh, anh cũng không thể chỉ trích ai được.
Cảm xúc hắn kích động, nước miếng bay tứ tung.
Mấy người xung quanh đều im lặng.Mấy người xung quanh đều im lặng.
Một lát sau, hắn hỏi: “Các cậu thấy thế nào?”Vì chuyện này mà Hàn Định Dương đã mất ngủ mấy đêm, Tạ Nhu cũng thức cùng anh.
“Tôi nghĩ, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì, không phải cậu ta muốn cái tên thôi sao, nhường cho cậu ta cũng được.”Hàn Định Dương chặn ngang quả bóng trong tay hắn, nhảy lấy đà ném vào rổ: “Đừng giả ngu nữa.”
Có người nói: “Tôi hỏi qua rồi, nhà Hàn Định Dương thực sự rất có bối cảnh, chúng ta không trêu vào được đâu.”
“Tôi thấy hay quên đi.”
“Nếu ảnh hưởng đến giấy chứng nhận học vị thật thì đúng là mất nhiều hơn được. Vốn dĩ phần mềm quản lý AI cũng là ý tưởng của Hàn Định Dương, cậu ta cũng đóng góp nhiều nhất.”
Vốn dĩ chuyện này ban đầu là việc vô lương tâm, bây giờ lập trường bọn họ đã bị dao động.“Đánh nhau không giải quyết được vấn đề gì cả.”Chỉ là anh không ký tên, Chu Bình Lượng cũng chẳng để ý.
“Đúng đúng đúng, hạng mục là chuyện nhỏ, tốt nghiệp mới là chuyện lớn.”Cô nói, “Thiết bị trong phòng nghiên cứu chọn bừa cũng đến trăm vạn, các anh đập hư chẳng lẽ không phải bồi thường?”
“Học trưởng, hay là quên đi.”
Chu Bình Lượng tức giận đến sắp nổ phổi.Tưởng Thừa Tinh biết, Hàn Định Dương quá hiểu hắn, không thể giả vờ được nên nói thẳng: “Ừ, tôi thừa nhận, tôi đã tìm họ.”
Mấy ngày nay, Hàn Định Dương liên tục nhận được email xin lỗi từ mấy thành viên phòng nghiên cứu, nói rằng nếu anh muốn thưa kiện, bọn họ sẽ đồng ý đứng ra làm nhân chứng cho anh.
Đợt phản chiến này khiến Hàn Định Dương trở tay không kịp. Anh trực tiếp tìm Tưởng Thừa Tinh hỏi: “Cậu làm gì rồi?”Không diễn ra là đương nhiên, bởi phần mềm quản lý sớm đã bị bán đi, là bán cho công ty khoa học kỹ thuật Gia Kỳ, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành thử nghiệm, dự tính mùa hè sáng năm sẽ ra mắt thị trường.“Sau này không được như vậy! Xuất thân gia đình như chúng ta thì càng phải khiêm tốn.”
Tưởng Thừa Tinh còn đang chơi bóng, vừa quay đầu nhìn anh, còn giả vờ: “Tôi làm gì cơ?”
Hàn Định Dương chặn ngang quả bóng trong tay hắn, nhảy lấy đà ném vào rổ: “Đừng giả ngu nữa.”
Tưởng Thừa Tinh biết, Hàn Định Dương quá hiểu hắn, không thể giả vờ được nên nói thẳng: “Ừ, tôi thừa nhận, tôi đã tìm họ.”Tưởng Thừa Tinh liên tục đảm bảo, “Tôi có hố cha mình cũng chẳng hố anh trai Tạ Nhu đâu.”
“Nói cái gì.”“Vâng vâng, sau này sẽ không có nữa!”
“Chẳng nói gì.”
Tưởng Thừa Tinh sờ đầu, “Chỉ là… Hù dọa họ chút thôi.”Chu Bình Lượng phía sau hét lớn: “Đừng ngây thơ nữa, có thưa kiện thì em cũng chẳng thắng được đâu!”“Ức chế vãi chưởng, A Định đã bao giờ chịu ấm ức thế này đâu!”
“Nói dối?”Nguyên nhân rất đơn giản. Cho dù Hàn Định Dương dành nhiều tâm huyết cho công việc, chung quy anh cũng chỉ là một sinh viên khoa chính quy, khiến 4 người nghiên cứu sinh và tiến sĩ còn lại sẽ tự cảm thấy mình có cống hiến nhiều hơn. Có chung thành tích thì không sao, nhưng tên chủ sáng lập tuyệt đối không thể thuộc về Hàn Định Dương.
“Một chút thôi.”Đây đã là lần thứ ba Dương Tu đến trước cửa tòa Hoa Ngu.
Tưởng Thừa Tinh ngại ngùng nói, “Bọn người đó, nếu cậu nói chuyện đạo đức với họ, họ sẽ chơi xấu cậu. Nhưng cậu mạnh miệng một chút, họ sẽ nhát gan ngay. Bọn khốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Hàn Định Dương ném bóng rổ sang một bên: “Rốt cuộc thì cậu nói cái gì?”Cảm xúc hắn kích động, nước miếng bay tứ tung.Hắn mất bao công sức mới biết được A Xuân là nghệ sĩ của Hoa Ngu, nhưng không có chuyện gì quan trọng thì nghệ sĩ sẽ không xuất hiện ở tổng bộ công ty.
“Cậu yên tâm!”
Tưởng Thừa Tinh liên tục đảm bảo, “Tôi có hố cha mình cũng chẳng hố anh trai Tạ Nhu đâu.”
“Cậu còn định kéo anh trai Tạ Nhu vào chuyện này?”
Da đầu Hàn Định Dương tê dại.
“Không hề! Tuyệt đối không có!”
Tưởng Thừa Tinh liên tục đảm bảo, “Tuy rằng chị dâu đã đồng ý, nhưng tôi nhất định không làm vậy. Anh Cẩn Ngôn có thân phận đặc biệt, tôi có kéo ai xuống nước cũng chẳng dám kéo anh ấy.”
Hàn Định Dương mắng: “Tôi muốn đánh cậu.”
“Đừng mà!”Chờ trước mặt chính là lợi ích thật sự, nếu Hàn Định Dương muốn làm loạn chuyện này lên, sợ rằng sẽ chẳng ai có lợi.
Tưởng Thừa Tinh vội nói, “Cậu đánh chị dâu trước đi, cô ấy… Cô ấy cũng đồng ý đó.”Cô nghiêng đầu, dán môi lên trán anh: “A Định, đừng nghĩ gì nữa, Nhu Nhu ở đây với anh.”
Dù sao thì cứ ném nồi cho chị dâu, cô ấy quen rồi!Da đầu Hàn Định Dương tê dại.
Đối với chuyện này, vẻ mặt Tạ Nhu ngơ ngác: “Hả? Em có biết gì đâu.”
Hàn Định Dương liếc mắt liền biết kẻ trước mặt đang diễn.Sau khi biết chuyện này, nếu không phải Tạ Nhu ngăn lại, suýt chút nữa Tưởng Thừa Tinh đã vọt đến tòa nhà Turing đập nát phòng nghiên cứu.
“Tưởng Thừa Tinh thật quá đáng! Thế mà làm ra chuyện này, cậu ta có ngốc không thế?”“Nói dối?”
Cô giả vờ gọi điện thoại cho Tưởng Thừa Tinh, “Còn ném nồi cho em. Em là người lý trí, sao có thể đồng ý cho cậu ta làm loại chuyện này!”Dù sao thì cứ ném nồi cho chị dâu, cô ấy quen rồi!Tưởng Thừa Tinh là người phẫn nộ nhất trong nhóm.
Hàn Định Dương lấy điện thoại trong tay cô ra, nói: “Ảnh hậu, đừng diễn nữa.”
Thấy Hàn Định Dương không bị lừa, Tạ Nhu thuận thế ôm lấy eo anh, làm nũng: “A Định à, em biết sai rồi, anh đừng nóng giận nhé?”
Hàn Định Dương nói không giận là không phải, chỉ là bọn họ đều làm vì anh, anh cũng không thể chỉ trích ai được.
“Sau này không được như vậy! Xuất thân gia đình như chúng ta thì càng phải khiêm tốn.”
“Vâng vâng, sau này sẽ không có nữa!”Hàn Định Dương mắng: “Tôi muốn đánh cậu.”
Tạ Nhu liên tục gật đầu, “Thật ra cũng chẳng nói gì. Bọn họ không có nhược điểm, chỉ là hù dọa chút xíu thôi.”
Tưởng Thừa Tinh tuy dùng hạ sách, nhưng hiệu quả đúng là rất tốt.
Nếu nhóm người này đổi phe đồng loạt, phần thắng của Chu Bình Lượng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Chu Bình Lượng cũng không chủ động liên hệ Hàn Định Dương. Hắn đọc sách nhiều năm, lực học vẫn chỉ ở mức bình thường. Nếu không thể lấy được thành tựu kia thì chắc chắn coi như thất bại. Vậy enen lúc này, dù thế nào cũng không làm được.
Mà Hàn Định Dương đã liên hệ luật sư, muốn thưa kiện Chu Bình Lượng.
* * *
Đây đã là lần thứ ba Dương Tu đến trước cửa tòa Hoa Ngu.“Cậu yên tâm!”
Tuy hắn biết mình không nên như vậy, bởi kì thi nghiên cứu sinh sắp tới, hắn hẳn nên đem hết tinh lực ngâm mình trong thư viện, giành giật từng giây học tập, chứ không phải hơn nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ này.Hắn quyết định hút xong điếu cuối cùng sẽ rời đi.
Chỉ là trong lòng hắn luôn có cảm giác muốn đến đây nhìn xem, tuy biết rằng cô gái ấy không ở chỗ này.
Hắn mất bao công sức mới biết được A Xuân là nghệ sĩ của Hoa Ngu, nhưng không có chuyện gì quan trọng thì nghệ sĩ sẽ không xuất hiện ở tổng bộ công ty.
Cô hiện tại chắc đang bận đóng phim, hoặc là chụp quảng cáo gì đó.Lúc Chu Bình Lương đưa bản hợp đồng cho anh ký, Hàn Định Dương không chút do dự cầm hợp đồng ném thẳng vào mặt hắn ta.
Có lẽ đến phim trường bên kia thử vận may, biết đâu sẽ thấy.Dưới cây ngô đồng sau giờ ngọ, ánh mặt trời thật ấm áp.
Dương Tu cảm giác mình hơi si ngốc.
Gặp lại được thì sao?Có lẽ đến phim trường bên kia thử vận may, biết đâu sẽ thấy.
Cả nói cũng không dám nói với cô ấy… Chỉ là cảm giác xúc động thôi.
Hắn ngâm mình cả ngày ở thư viện, tối nay toàn thân gân cốt đã cứng đờ vẫn một mình đến nội thành, đến dưới trụ sở Hoa Nhu, mong ông trời có thể cho hắn một cơ hội xa vời.Cho dù công anh lớn nhất thì sao?
Tòa nhà vẫn sáng như ban ngày, nghe nói nhân viên bên trong còn phải tăng ca đến tận khuya.
Dương Tu dạo trên đường phố cạnh tòa nhà, hút hết ba điếu thuốc.
Hắn quyết định hút xong điếu cuối cùng sẽ rời đi.Tạ Nhu liên tục gật đầu, “Thật ra cũng chẳng nói gì. Bọn họ không có nhược điểm, chỉ là hù dọa chút xíu thôi.”
Khói lượn lờ trước mặt, lòng hắn càng thêm trống vắng.
Hắn không biết tại sao mình làm vậy, nhưng cũng không khống chế được bản thân, cứ luôn nghĩ về cô.
Dương Tu vứt điếu thuốc vào thùng rác, xoay người định về. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ tòa nhà.