Bước ra khỏi mớ hỗn độn vừa rồi, Mật Nhi vùi đầu vào gối, cố kìm lại cơn chấn động sâu thẳm trong lòng đang cuộn dâng như sóng dữ.
Làm sao có thể thế được?
Làm sao bố cô lại không phải là bố cô? Trên đời này làm gì có chuyện bất hợp lý như vậy chứ?
Có thể bố đã lừa cô. Bố đã lừa cô có phải không?
Nhưng hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư, mà bố cô cũng đâu phải một người thích đùa?!
Bình tĩnh suy ngẫm lại, nước mắt cô lại rơi ra. Một giọt, rồi hai giọt, cuối cùng cô cũng không ngăn được một cơn mưa hạ cuốn phăng bờ đê cuối cùng.
Bố và cô rất giống nhau. Ai cũng nói như vậy mà.
Cô không giống những đứa trẻ thích mè nheo, cô thích sự vui vẻ. Bố cô luôn trầm lặng, lạnh lùng, đôi lúc cứ giống như muốn giữ khoảng cách với người khác, hoặc với cô, vì cô đâu phải là con ruột của bố. Cô luôn muốn thấy bố cười, nhưng cô không thể ngờ rằng, cô chính là gánh nặng lớn nhất của bố.
Cô luôn sợ mất bố, lại không thể ngờ, bố chưa lúc nào là của cô.
Nghĩ đến đây, cô thấy vô cùng khó thở, cô cuộn tròn mình trong tấm chăn dày, vắt hết hai hàng mi đang ướt sũng của mình, ôm lấy trái tim đầy đau đớn.
"Mật Nhi" - Có ai đó gọi cô.
Cô hiện giờ còn không dám nghĩ đó là tên mình nữa.
Có thứ gì trên thế giới này thực sự thuộc về cô không?
Bố từng nói, bố đặt cho cô tên này, để cô sẽ luôn là hũ mật trong lòng bố, để mỗi khi bố nghĩ về cô, bố đều sẽ thấy ngọt ngào.
Cô nhấc chiếc chăn nặng trĩu ra. Bà đang ngồi cạnh cô. Bàn tay gầy luồn trong mái tóc rối bù nhằm muốn an ủi.
"Ôi, cháu của tôi..." - Mắt bà cũng buồn phiền không kém - "Đứa cháu gái đáng thương của tôi...".
"Bà ơi, đó là sự thật sao?" - Cô nâng hàng mi trĩu nặng, hỏi khẽ.
Bà khẽ thở hắt ra, giống như ngầm thừa nhận.
"Mật Nhi, nhưng điều đó sẽ chẳng thay đổi gì đâu. Đây vẫn sẽ là gia đình của cháu. Bà là bà của cháu và bố vẫn là bố của cháu!" - Bà cố nói một cách thản nhiên nữa.
"Không phải... Bố đã không cần cháu nữa rồi... Bố... Muốn lấy chị Huyền Thư... Bố muốn bỏ cháu!".
Cô ôm mặt khóc, khóc hết sức thảm thương.
Cô chưa bao giờ thấy mình tội nghiệp như lúc này. Ngày xưa, nếu không có mẹ, cô vẫn nghĩ cô có bố, cô có bà... Giờ thì sao?
Gì cô cũng không có.
Gì cô cũng không có.
Bà Kim nghe vậy thì tức lắm, đứa cháu bé bỏng của bà thế nào lại bị một con oắt hất sang một bên như vậy? Con bé Huyền Thư này bà vừa trông đã ghét cay ghét đắng.
Chân tay thì dài ngoẵng. Mặt bé, gò má cao, lông mày lúc nào cũng xếch ngược, không biết thằng con trai bà ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà đi thích con nhỏ đó. Còn là người trong giới showbiz , thị phi đầy người. Nhiều khi con bé đó mồi chài con bà chỉ vì tiền thôi cũng nên.
"Huyền Thư không thể nào thay thế được vị trí của cháu trong nhà này được đâu!".
Hừm, dù cô ta mồi chài cũng được gần chục năm rồi, nhưng bà không tin và sẽ không bị mắc lừa dễ dàng như vậy đâu!
"Mật Nhi, cháu đừng lo! Còn bà ở đây, bà nhất định không để cháu chịu thiệt!".
"Mẹ...".
Kẻ gây chuyện cuối cùng đã chịu ló mặt rồi.
Anh không hiểu sao, sau khi nói ra tất cả mọi chuyện, cảm giác còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Bình tĩnh lại, đáng ra anh đã không làm mọi chuyện đi xa thế này. Mật Nhi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, anh buồn phiền, chính anh cũng không cố ý làm như vậy.
"Mẹ đi ra đây để hai bố con nói chuyện".
"Mật Nhi...".
"Nếu bố đến để nói với con về việc bố định cưới chị Huyền Thư gì đó, thì bố có thể đi được rồi. Bố đâu cần sự chấp thuận của con nữa đâu!".
Anh chạy lại ôm lấy con bé.
"Cho bố xin lỗi vì những gì bố nói ban nãy. Bố sẽ ở cạnh con, cho đến khi nào con chán bố thì thôi. Bố sẽ không lấy ai cả!".
Con bé thôi suỵt soạt, ngẩn ra một cách rất ngây thơ.
"Thật chứ?".
"Ừ" - Anh gật đầu.
Rốt cuộc vẫn chẳng có gì quan trọng hơn Mật Nhi của anh cả. Vợ con gì nữa chứ? Mật Nhi đã là nhà của anh rồi.
Đối với những người chưa biết chuyện, ngày hôm nay vẫn là một ngày rất sốc, Kim phu nhân tức sóc bắc ghế ra sân nhà ngồi. Bà thường làm vậy mỗi lúc bà cần người để tán phét. Với tập quán thấy sang bắc quàng làm họ của người mình, chẳng mấy chốc sẽ có mấy bà tới, bắt chuyện ngay thôi.
Chẳng qua, bình thường Kim phu nhân không chịu nổi mấy