Trong tiếng nhạc xập xình, thứ ánh sáng đen đỏ kia càng làm người ta mê muội. Mật Nhi từ trên cao ngó xuống, chỉ thấy một dòng người chen chúc nhảy múa, xoay đầu giống như trúng tà. Thật khó tin, cô đã có lúc là một trong số bọn họ.
Bây giờ cô cảm thấy, những người một khi đã sa chân vào đây, đều là những con người tuyệt vọng, đang quằn quại trước cuộc sống.
"Tiểu thư, cô có muốn uống thêm gì không?" - Anh phục vụ liên tục hỏi cô.
Dẫu sao cô cũng đã ngồi lì ở đây hơn ba tiếng, lại độc kêu mỗi một ly nước lọc, có chút làm người ta thấy chướng mắt. Thật ra, cô không còn tiền mà chi trả nữa rồi, lần này ra ngoài phải dè xẻn từng đồng một.
Mật Nhi sốt ruột. Sao mãi vẫn chưa thấy tới chứ? Nhỡ cái chị tóc trắng ấy không tới thật, cô phải làm sao? Lọ mọ đến thành phố X một mình không nơi nương tựa sao?
Cô nghĩ, cho dù thế, vẫn tốt hơn là đối mặt với Lãnh Đông hằng ngày. Cô nghĩ đến anh, lại tự mình nốc cạn một ly nước, tựa như thứ chất lỏng trong đó không phải nước, mà là rượu vậy.
Cho dù là nước lọc, vẫn khiến người ta thấy đắng chát.
Nếu quá 12h vẫn chưa thấy chị ta tới thì chắc cô sẽ ra bến xe đi đến thành phố X thôi. Cô sẽ đến đó một mình, không dựa vào ai cả.
Nơi này càng về đêm càng loạn, cô thật sự sợ mình không thể ở lại lâu hơn. Đang vừa lúc xách balo muốn rời khỏi thì cô bắt gặp cái bóng đỏ rực như lửa vừa mới lướt qua. Cô có chút kinh dị, quay đầu lại thì nhận ra gương mặt quen thuộc.
"Bạch Lan!".
Cô chen ngang dòng người cuồng dã, ngược lối đuổi theo Bạch Lan.
"Bạch Lan! Bạch Lan!" - Cô ra sức gào thét.
Nhưng chị ta hoàn toàn nghe thấy. Tiếng cô chỉ là một hạt cát giữa biển tiếng ồn bao la...
Mật Nhi đang vội, vô ý va phải một người.
Tên đó cực kỳ hách dịch, tóm cô trở lại.
"Đừng! Tôi đang cần đi gấp?".
Hắn ta nhếch mép cười cô. Ánh đèn rọi vào một nửa khuôn mặt hắn, nước da non trắng, vừa nhìn đã biết ngay một tên công tử nhà giàu phách lối.
"Có biết tôi là ai không mà dám ngang ngược như vậy?".
"Không... Tôi không biết..." - Lúc này tốt nhất là đừng có gây chuyện, nhỡ có chuyện gì động phải bố cô, sẽ rất phiền phức - "Tôi xin lỗi. Tha lỗi cho tôi đi nhé!".
Cô vội vã cúi đầu, nhưng hắn vẫn cố chấp không cho cô đi.
"Tưởng đi dễ dàng như vậy sao? Hay là cô em chiều bọn anh một đêm đi. Bọn anh sẽ tha cho!".
Hắn ta chạm vào má cô.
Cô lùi ra, mới thấy đám người bọn họ rất đông, xem ra không gây được. Cô còn muốn lẩn đi, thế nào mà, mọi người bỗng chốc quây thành một vòng tròn xung quanh cô, không cho cô một chỗ trốn.
Mật Nhi khiếp hãi. Đám người này thật sự quá doạ người rồi.
"Em gái à! Xem ra em thật không hiểu chuyện rồi. Qua đêm với Tư Bản thiếu gia, em gái nhất định không chịu thiệt!".
Bọn họ túm lấy tay cô, kéo lại.
"Đừng động vào người tôi!" - Cô vùng vẫy.
Hắn càng giữ chặt cô hơn.
"Em gái xinh đẹp, trông em có chút quen mắt đấy! À, anh nhớ ra rồi, hoá ra là Kim tiểu thư, con gái nuôi của lão hổ già Kim Lãnh Đông đây mà".
Thân phận của cô đều đã bị bại lộ sao? Toàn là tại mấy cái báo lá cải đó. Sao có thể hại cô ra nông nỗi này chứ?
"Dừng tay lại đi! Kim Lãnh Đông đang trên đường tới đây rồi".
"Vậy thì sao chứ?".
Vương Thịnh lấy tay ra ngăn cản hắn đưa cô đi.
"Thật đấy!" - Mắt Vương Thịnh như bắn ra lửa - "Mày dám lôi cô ta đi, Kim Lãnh Đông tới đây, hắn sẽ xé xác mày ra!".
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Chưa bao giờ quán bar náo nhiệt như ngày hôm nay. Cánh cửa sắt bị đá xuống, đổ rầm xuống đất, Lãnh Đông bước vào trong.
Gương mặt vẫn điềm nhiên như vậy. Phải rồi, người bị bắt đi đâu phải là Huyền Thư đâu chứ?
Tư Bản trêu ngươi Lãnh Đông hôn lên má cô.
"Đứa bé này của ông thơm đấy!".
"Tôi còn cần đứa con này!" - Lãnh Đông cứng rắn nói.
Tư Bản cười cười nhìn anh.
"Lãnh Đông này, có mệt không? Ông đã cố thuyết phục tôi cả mấy tháng nay rồi. Tôi đã rất kiên quyết rằng tôi sẽ không bán cả công ty lại cho ông đâu, trừ phi...".
Tư Bản quấn chặt lấy cô như một con bạch tuộc vậy. Thảo nào bố dạo này luôn rất bận rộn, hoá ra là muốn mua lại công ty của Tư Bản sao?
Mật Nhi có nghe nói qua loa. Đại khái thì tên Tư Bản này không có hứng thú với việc điều hành công ty cho lắm, cha hắn có mỗi hắn là con trai nên buộc phải giao lại cho hắn thôi. Không ngờ ông ta vừa chết, hắn đã muốn rao