Trong những lần tỉnh dậy trong bệnh viện, Mật Nhi chưa lần nào cảm thấy u ám đến thế. Xung quanh cô không có lấy một bóng người. Điều này có phải biểu hiện cho việc đã không còn ai quan tâm đến cô nữa có phải vậy không?
Những kim tiêm xuyên qua cổ tay cô làm cô có cảm giác ê buốt. May quá, cánh tay kia của cô vẫn còn cử động được, dò dẫm trên những vết thương đang âm ỉ đau nhói. Một miếng băng to đùng dán lấy một bên má cô.
Cô dường như vẫn có thể hồi tưởng lại được, cú đấm kia mạnh bạo thế nào. Cô rùng mình khi nhớ lại, máu của người chết đã vương vãi khắp người mình.
"Lãnh Đông,... Sao Mật Nhi cũng vào đây thế?".
Mật Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng. Hoá ra căn phòng này không chỉ có mình cô. Cố hết sức nhoài người qua tấm màn, cô hé mắt nhìn thấy Lãnh Đông cùng Huyền Thư đang ở bên đó. Ánh mắt như dao găm của ông ta bắt gặp cô nhìn lén, càng trở nên muốn giết người.
Mật Nhi kinh hãi, lùi về phía sau, suýt chút nữa là lăn xuống giường. Tuy không bị ngã nhưng lực chống trả khiến cô nằm vật ra trên giường, đau đớn. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Ông ta để như vậy để chặn lối đi, không cho cô thoát ra được sao?
Đối với những chuyện ông ta đã làm, Mật Nhi càng tuyệt vọng với ý nghĩ phải ở lại đây...
"Ừ con bé gặp phải chút tai nạn..." - Lãnh Đông thận trọng trả lời.
"Tai nạn? Sao em nghe bác sĩ bảo, nó bị thủng cùng đồ phải nhập viện..." - Huyền Thư đột ngột trở nên nghiêm túc - "Lãnh Đông, anh và con bé đó đã phát sinh quan hệ với nhau phải không?".
Lãnh Đông có hơi ngớ người ra, anh không ngờ được giác quan phụ nữ lại nhạy đến thế. Huyền Thư đang nằm trên giường bệnh vì mất đứa con của anh, vậy mà anh lại đi ngoại tình ở nhà với chính đứa con gái nuôi của mình.
"Không phải, anh làm sao có thể phản bội em cơ chứ?" - Anh hơi cúi gằm mặt miễn cưỡng thú nhận - "Anh đã sai người đến hiếp dâm tập thể nó, để trả thù cho con của chúng ta!" - Lãnh Đông siết chặt lấy tay Huyền Thư.
Mật Nhi lạnh người. Cô co ro nằm nghe câu chuyện giữa bọn họ, lòng ngập tràn sợ hãi.
Chính Huyền Thư cũng không tin được vào tai mình.
"Lãnh Đông, anh điên à? Anh làm vậy...? Mật Nhi dù tốt hay xấu cũng là con anh mà!".
"Con của anh, chỉ có một đứa, đó chính là con của chúng ta mà thôi!".
Cái giường phía dưới Mật Nhi, như bị ai rút đi mất. Cô cảm thấy mình đang rơi, rơi xuống vực thẳm sâu hút. Lần này thì Mật Nhi có thể chắc chắn, Lãnh Đông với cô thứ tình cảm gì cũng không có, chỉ còn lại hận thù.
Cô như chết lặng bởi suy nghĩ đó.
Cùng lúc, một cô y tá bước vào, nói khẽ, như không dám làm phiền đến người bên kia chiếc màn.
"Tôi đến để giúp cô uống thuốc và lau người".
Mật Nhi không muốn nói gì. Hiện thực quá tàn nhẫn. Người đàn ông kia quá độc ác, cô không còn đủ sức phản kháng lại hắn nữa rồi.
Cô muốn chạy trốn, lại không dám chạy trốn, lỡ như... Bị hắn bắt được thêm một lần...
Lãnh Đông lúc này đột nhiên vén màn đi qua.
"Để tôi!".
Cô bất giác run lên lẩy bẩy.
Cô sợ lắm. Cô vừa hận vừa sợ người đàn ông này. Ánh mắt ông ta mặc dù đã dịu lại, không còn hung dữ như lúc trước. Nhưng nghĩ đến những việc ông ta làm, cô thật sự ước mình có thể bỏ chạy đi thật xa...
"Bố... Để cô y tá lo được rồi. Bố sang với Huyền Thư đi..." - Cô nắn ra một nụ cười hiền hoà giả dối.
Sự thực là cô không muốn hắn lại gần cô.
"Yên tâm, Huyền Thư đã xuất viện rồi, tôi sẽ không để cho vợ tôi trông thấy tôi gần gũi với một con người ô uế như cô đâu!" - Bố vô cảm nói.
"Vậy thì bố nên về đi..." - Giọng cô nhỏ như gió khều.
Cô sợ sẽ chọc giận hắn.
"Mày chỉ cần nói thêm một câu nữa tao sẽ lập tức phóng con dao này vào mặt mày!".
Mật Nhi chưa kịp chấn động, đã thấy con dao trên tay bố cắm phập vào ngay sát thái dương cô. Cô lại không kìm chế được cơn run rẩy.
Nhìn dáng vẻ nhỏ thó sợ sệt ấy, Lãnh Đông có chút như được xoa dịu. Anh phải cho Mật Nhi biết được phản lại anh đáng sợ như thế nào.
"Ngoan, nghe lời bố một chút!" - Anh trấn an cô, vuốt nhẹ lên mái tóc, trở mặt như trở bàn tay.
Thật ra, nhìn cô trong bộ dạng thế này, anh cũng chẳng vui vẻ gì. Bác sĩ bảo nguyên nhân của việc này, là do quan hệ quá thô bạo, và kích cỡ giữa hai cơ quan không tương xứng. Vẫn còn may, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chức năng sinh sản của cô.
Lãnh Đông dốc lọ thuốc, nắm lấy vài viên cho vào miệng cô. Anh uống một hớp nước, kéo cả miệng cô