Những vết thương này đều có thể chịu khó nhịn được. Duy chỉ có vết thương trên má đó, nhìn vào là thấy, làm người ta thực xót xa.
Mật Nhi vốn có khuôn mặt ưa nhìn, nước da trắng mịn như sữa, đều đã bị cái miếng băng to trên mặt kia che hết một nửa.
"Bố, bố đang bực mình gì sao?".
Mật Nhi luôn thấy từ lúc bố đi họp ra có gì đó là lạ. Bố cứ im ỉm, giống như là đang giận. Nhưng là chuyện gì mới được? Chẳng nhẽ cuộc họp không được tốt.
Bố không nói mà khẽ liếc mặt cô một cái.
Chẳng nhẽ là do cô?
"Bố giận con?".
"Mật Nhi, giờ bố mới biết là đối với bố, hoá ra con không có niềm tin như vậy. Cho dù có chuyện gì xảy ra, có phải bố sẽ luôn là người biết sau cùng có phải không?".
Mật Nhi cười gượng.
"Làm gì có chuyện đó ạ?".
Bố bỗng dưng thắng xe gấp. Mật Nhi hết hồn, cô thật sự chọc tức bố rồi, nhưng... Cô chưa từng thấy bố mất bình tĩnh như vậy.
"Không có chuyện đó?" - Bố quay sang cô lặp lại - "Có phải là những lần trước, con bảo lão Phúc lên trường đều là do bị bắt nạt phải không? Sao không cho bố biết hả?".
Anh còn muốn hỏi cho rõ, tại sao đối với những cử chỉ bất nhã của Vương Thịnh, nó cũng chẳng nói câu nào? Cái thói đó học được từ khi nào? Anh lại chẳng tin là anh đã nuôi được một đứa con gái dễ dãi đến thế? Từ nãy đến giờ, anh vẫn mong chờ để con bé tự mình nói với anh. Nhưng theo anh thấy, con bé hình như hoàn toàn không có ý định đó!
"Bố bận mà. Con... Không muốn làm phiền bố..." - Mật Nhi tỏ ra hối lỗi.
Thế mà đó rõ ràng không hề khiến anh dễ chịu hơn.
"Có lúc nào, bố nói bố bận đến mức không quan tâm nổi đến con không? Là con lo lắng cho bố, hay con sợ bố không thèm lo?".
Con bé lắc đầu. Vậy mà lúc này, mắt con bé lại rưng rưng.
"Bố đừng hiểu lầm con. Con không có ý đó..." - Con bé cố gắng giải thích - "Bố xem này, chỗ này của bố đều đã nhăn cả rồi...".
Con bé vươn ngón tay cái ra, xoa xoa giữa đầu mày của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, điểm đó của anh như giãn ra. Đôi đồng tử của anh mở to. Chưa từng có ai đối xử với anh tốt thật tâm như vậy, chưa từng có ai đối xử dịu dàng với anh như vậy, anh bị con bé làm cho cảm động.
Đôi lúc, anh thấy mình nợ Thiên Thiên một câu cảm ơn, vì đã đưa cô thiên sứ này đến bên anh.
Anh ôm lấy Mật Nhi, thầm tự trách vì đã không tin tưởng con bé.
"Bố xin lỗi. Là vì bố quá yêu con nên mới vậy!" - Khi nói ra câu này, anh thấy nhẹ lòng hẳn - "Sau này có chuyện gì, con phải nói cho bố hết có được không?".
Mật Nhi quàng tay qua gáy bố.
"Vâng!".
Lãnh Đông thấy phản ứng của mình hôm nay đã là quá kích động rồi, không ngờ khi mẹ anh nhìn thấy con bé, thì còn kích động hơn thế nữa.
"Trời ơi, đứa nào đánh cháu tôi ra nông nỗi này!".
Chủ yếu là, bà Kim thấy đau đớn vì kế hoạch của bà đã bị hoãn đến vô thời hạn.
Nhìn cháu gái băng bó toàn thân thế này, có muốn ra tay cũng không nỡ. Nhưng đang gấp rút lắm rồi, lỡ thằng con trai bà lại điên lên như hôm nọ, đòi rước con Huyền Thư về thì bà cũng thua.
"Cháu không sao!".
Mỗi lần nghe con bé nói ra câu này, Lãnh Đông thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Ban nãy, thầy hiệu trưởng có nói với anh, mấy năm nay con bé đều là bị bọn trong lớp cô lập như thế. Cấp ba có mấy năm? Vậy mà đã hết mấy năm bị bọn chúng bắt nạt. Thảo nào, con bé học mãi cũng chẳng tiến bộ nổi.
Buồn phiền, anh lại lôi thuốc lá ra hút một ít. Anh biết Mật Nhi không thích, nên đã cai được một thời gian rồi. Hôm nay lấy ra, hoàn toàn bất đắc dĩ. Anh chợt thấy anh vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha, bây giờ một mình còn như thế, sau này có Huyền Thư về thì phải làm sao?
Nếu phải chọn giữa Huyền Thư và Mật Nhi, anh đương nhiên phải chọn Mật Nhi rồi.
"Cậu chủ! Cậu chủ!".
"Lão Phúc, việc gì phải hớt hải thế? Mật Nhi đã đủ mệt rồi. Chú phải giữ yên lặng thì con bé mới nghỉ được chứ?".
Lão Phúc nói trong hơi thở đứt đoạn.
"Huyền Thư... Huyền Thư... Cô ta đến tận đây, đòi gặp cậu chủ... Đang xô xát bên ngoài với đám vệ sĩ... Nhà báo đều đang vây đầy ngoài sân rồi!".
"Gì cơ?".
Huyền Thư biết anh ghét nhất là bị lộ đời tư cá nhân ra ngoài mà. Sao giờ dám phiền nhiễu đến thế? Còn lôi cả bọn phóng viên đến nhà anh?
Mật Nhi? Mật Nhi phải làm