Thiên Đăng...
Cô nhìn thấy Thiên Đăng rồi... Cô đang ở trên Thiên Đường sao? Mật Nhi với tay chạm đến anh, nhưng anh không biến mất.
Gương mặt anh vẫn thế, bừng sáng như một vị thiên thần. Bên trên còn có một luồng sáng chói mắt tạo thành vòng tròn hào quang trên đầu anh. Đường nét đầy hiền hoà lẫn bao bọc. Ánh mắt anh có chút trách móc khi đối diện cô.
"Mật Nhi. Sao em lại ra nông nỗi này cơ chứ?".
Ơ kìa! Sao anh lại khóc?
Không phải em đã được giải thoát rồi sao? Thứ nóng ấm rớt trên tay làm cô thức tỉnh.
"Em chưa chết sao?".
"Mật Nhi, em đừng nói vậy nữa! Sao em lại quẩn trí như vậy? Sao em tới thành phố X rồi lại không đi tìm anh? Em có biết khi nhìn vào cuốn sổ ghi chép nợ có tên và hình của em, anh vui thế nào không? Và rồi điên đảo khi lần đầu gặp lại là lúc em đang ngồi bên cạnh một bể máu...".
"Thiên Đăng... Em khổ lắm... Anh không hiểu được đâu!".
Vừa nói đến đây, nước mắt cô lại trào ra.
"Có chuyện gì em đều có thể kể với anh mà... Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, cho nên em đừng bi quan như vậy nữa nhé!" - Thiên Đăng áp bàn tay nhỏ nhắn của cô lên má anh - "Chúng ta hãy cùng nhau rời xa nơi này. Chờ em chữa trị xong, anh và em cùng đi du học, có được không?".
Mật Nhi không nói gì. Mỗi chút hi vọng vào lúc này đối với cô đều quá mong manh. Cô không muốn tiếp tục cái sinh mệnh đau khổ này của mình nữa.
Cô cũng muốn được giải thoát, cô cũng muốn được như Bạch Lan. Cô muốn gặp lại con.
"Sao anh không để em chết đi? Sao không để em chết đi cơ chứ?" - Cô mếu máo.
"Mật Nhi, em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi. Đừng kích động như vậy. Anh vẫn ở bên em mà. Anh vẫn ở bên em mà!".
Thiên Đăng ôm chặt lấy cô, ôm chặt tới khi cô ngừng khóc mới thôi. Hơi ấm của anh dần dần sưởi ấm trái tim cô, an ủi cô, mang lại cho cô dũng khí để đối mặt với thực tại cay đắng.
Mở mắt ra điều Mật Nhi thấy đầu tiên là anh. Nhắm mắt lại điều cuối cùng Mật Nhi thấy cũng là anh.
Thiên Đăng túc trực bên cạnh cô không kể ngày đêm, giống như sợ rời cô một bước. Cô sẽ biến mất vậy.
Có một hôm, Mật Nhi thức giấc vào giữa đêm, không thấy Thiên Đăng đâu, chỉ thấy bóng tối. Mật Nhi bỗng chốc rơi vào hoảng loạn, cô nhớ lại ba đêm cô ở trong căn phòng tối đó, nhớ lại đêm mà bố tự dưng mò vào phòng cô... Sống lưng truyền đến toàn bộ cỗ thần kinh và tế bào những đợt rùng mình. Phút chốc những đoạn ký ức đó làm cô đau đầu khủng khiếp. Cô hoàn toàn mất kiểm soát bản thân mình.
"Mật Nhi? Mật Nhi!" - Thiên Đăng cố để tìm cô trong đêm tối - "Bên ngoài mất điện rồi, em đừng sợ...".
Tay Thiên Đăng vừa chạm vào cô, cô liền giật nảy lên. Hình ảnh cơ thể Lãnh Đông to lớn như một con quái thú vồ lấy cô ập đến, khiến cô khiếp sợ.
"Đừng... Đừng... Đừng động vào tôi... Tôi không muốn... Xin đừng động vào tôi!" - Cô lấy tay chắn ngang người, cố xoá tan cái chạm đầy xa lạ.
Nhưng không, cái tay đó vẫn đến tìm cô, tìm cô. Mật Nhi né cái thân hình đang run rẩy, làm cô chới với, ngã ập xuống sàn.
"Mật Nhi! Không sao chứ?".
"Đừng động vào tôi! Làm ơn! Đừng động vào tôi mà!" - Mật Nhi khóc lên rưng rức.
"Ngoan. Em đừng sợ. Chỉ mất điện một chút thôi, một chút thôi mà! Em đừng nghĩ nhiều, để tâm đến lời anh nói này. Mật Nhi...".
"Em sợ lắm, Thiên Đăng ơi...".
"Ngoan, cho anh nắm tay em một chút có được không?".
Mật Nhi hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra.
"Được...".
Bàn tay anh vững vàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, mạnh mẽ siết chặt.
"Đừng sợ, có anh ở đây! Anh sẽ không hại em!".
Mật Nhi quả thực đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ở bên Thiên Đăng, cô không thấy sợ nữa.
Một lúc sau thì có điện.
Thiên Đăng nhìn vẻ mặt bần thần của cô không nén được đau lòng.
"Em thật sự sợ đến vậy sao?".
Cô gật đầu thú nhận.
"Thôi, trễ rồi, em ngủ đi đã. Có chuyện gì, mai hẵn nói có được không?".
Mật Nhi nghe lời anh toàn tập. Vì rốt cuộc hiện tại, bên cạnh cô không còn ai nữa, chỉ còn có mình Thiên Đăng thôi.
"Ôm em...".
Mật Nhi luôn đòi hỏi như vậy, mà anh cũng chẳng hề phản kháng.
Thiên Đăng rất chiều cô, như là muốn để cho cô biết trên đời này vẫn còn có người quan tâm mình, trân trọng mình. Anh tặng cho cô một cái vòng tràng hạt, để cô đeo trên tay, che đi vết sẹo tự tử không thành đó.
Anh nói chuỗi hạt này là anh xin trên chùa, sẽ mang lại may