Kim Lãnh Đông đó không thèm để tâm cô nói cái gì. Ngày hôm sau mở cửa ra, Mật Nhi đã thấy một dàn vệ sĩ đứng xếp hàng ngoài hành lang.
Mật Nhi có muốn chạy cũng không tìm thấy lối thoát.
"Mật Nhi, em vào đây, ăn chút gì đó đi!" - Lãnh Đông đang loay hoay trong bếp.
Mật Nhi dụi dụi mắt. Không phải cô còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ? Lãnh Đông cũng biết nấu ăn sao...
Khoan, khoan hẵn nói về chuyện này.
"Kim Lãnh Đông, sao ông vẫn còn ở đây chứ? Không phải tôi đã nói là tôi không muốn thấy mặt ông nữa sao?".
Lãnh Đông thản nhiên như không nghe thấy.
Cái dáng vẻ oai nghiêm thường ngày đã bị cái tạp dề kia phá hỏng. May mà cái dáng cao ráo và to lớn của anh đã cứu vãn lại một ít khí chất.
"Thiên Đăng sắp về rồi... Ông mau đi đi, kêu cả đám vệ sĩ của ông đi khỏi đây đi!" - Mật Nhi tức giận, chỉ còn biết giậm giậm chân như một đứa con nít đầy bất lực.
Lãnh Đông cười khỉnh, đôi đồng tử trâng tráo dán lên cổ áo chữ V khoét sâu của cô.
"Nếu anh là em, anh sẽ không giậm chân vậy đâu!".
"Ông..." - Mật Nhi nghẹn lời.
Ai mà biết được, Kim Lãnh Đông lại trơ trẽn như thế? Ở đây từ chiều qua đến tận sáng hôm nay, Mật Nhi cứ tưởng sáng nay mở cửa ra sẽ thấy không gian hanh thông trước mắt.
Không ngờ...
Giữa lúc đang suy nghĩ cách để đuổi mấy người này đi thì lại có tiếng chuông cửa. Hiện tại, Mật Nhi chỉ hi vọng Thiên Đăng sớm về đi. Cô không thể trốn nổi nữa rồi!
"Tiểu thư Mật Nhi?".
Không phải Thiên Đăng, là một chàng thanh niên giao hàng mới tới.
"Tôi đến để đưa váy cưới đến cho cô. Mời cô ký xác nhận vào chỗ này!".
Váy cưới? Là váy cưới của cô thật sao?
Tâm trạng xui xẻo của cô vào buổi sáng khi nhìn thấy Kim Lãnh Đông bỗng chốc tan biến.
Là con gái, lại từng trông thấy nhiều cô dâu xinh đẹp như vậy, sao mà kiềm chế được trước những bộ váy cưới kiều diễm này đây?
Tên Kim Lãnh Đông đó hình như nghe thấy. Vẻ mặt vui vẻ ban nãy liền tắt ngúm. Mật Nhi thấy vậy rất hả dạ, cô đặt cái hộp lên bàn ăn, mở ra trêu tức hắn.
"Kim Lãnh Đông, tôi có chuẩn bị thiệp cưới cho ông đây! Đó là trước khi có ngày hôm nay, còn bây giờ, tôi chẳng muốn anh có mặt tại buổi lễ nữa!".
Cái màu trắng mềm mượt lộ ra từ trong cái hộp đó, làm cho máu Lãnh Đông sôi lên. Áo cưới gì chứ? Mật Nhi làm sao có thể cưới ai, thuộc về ai khác ngoài anh?
Anh nuôi cô mười tám năm, đâu phải để cho người khác dễ dàng ăn mất?
Mật Nhi vẫn còn mải ngắm nghía và vuốt ve lớp váy mịn và mát rượi. Chất liệu lụa này vừa sang vừa gợi cảm mà còn rất sướng tay nữa chứ? Đang khấp khởi là thế, tự nhiên Lãnh Đông từ đâu xông tới, hất đổ hộp đồ của cô.
"Gì vậy? Ông bị điên sao?" - Đến nước này thì Mật Nhi cũng muốn phát khùng.
Đồ còn mới như thế, rớt xuống đất phải làm sao đây? Mật Nhi hốt hoảng ngồi xổm xuống đất, vội vàng gom lại đồ.
Trông dáng vẻ tiếc nuối của cô, Lãnh Đông càng thấy mình không ổn.
"Vũ Mật Nhi, em ở đây trêu tức tôi, đừng tưởng tôi không dám làm gì em?".
"Kim Lãnh Đông, tôi cũng nói cho ông biết, cuối tuần này là đám cưới của tôi và Thiên Đăng, đến lúc đó, ông có muốn cũng không thể phát điên được với tôi nữa rồi!".
Lãnh Đông bắt lấy tay cô, siết chặt. Hắn như muốn bóp vụn xương cô ra vậy.
Mặt hắn chuyển sang đỏ ngầu như ớt. Mắt hắn long lên.
"Vũ Mật Nhi, em đừng có quá đáng. Tôi có giới hạn của tôi. Tôi nói em là của tôi thì em phải thuộc về tôi. Mấy ngày nay, tôi nhẫn nhịn em, không phải để em lấn lướt. Cho dù phải hiếp chết em, tôi cũng không để em đi lấy người khác đâu!".
"Kim Lãnh Đông, ông bớt điên đi. Tôi đã không yêu ông nữa rồi!" - Mật Nhi quật cường nói.
Nhưng mà hắn rất giỏi, rất giỏi khống chế cô. Hắn có cách áp bức cô, khiến cô không thể trốn đi đâu cả.
"Cho dù trái tim em không yêu tôi, tôi vẫn tin là cơ thể em vẫn còn phản ứng với tôi" - Hắn nhếch môi - "Đừng nói với tôi, khi thấy tôi cởi trần, em không hề có hứng?".
Hắn... Đang nói cái gì vậy? Thật trơ trẽn mà!
"Im đi! Ông làm tôi cảm thấy thật kinh tởm ông có biết không? Ông không biết xấu hổ hay liêm sỉ gì hả? Tôi đã nói rồi, tôi đối với ông ngoài căm ghét thì cái gì cũng không có!".
Khoé miệng Lãnh Đông giựt giựt. Đôi đồng tử sâu thăm thẳm không giấu nổi vẻ đau đớn và cô tịch đến chạnh lòng. Khuôn môi hạ xuống mím chặt cố kìm chế cảm xúc đang tuôn trào.
"Mật Nhi, em độc ác lắm! Em rõ ràng biết, tôi yêu em thế nào..." - Đến giọng nói của hắn cũng như đang tan nát ra vậy.
Tim Mật Nhi như bị ai bóp