Không khí xung quanh khô khốc, nếu để ý sẽ nghe thấy rõ trái tim hồi hộp của ai đó đang đập liên hồi. Lý Tử Thất muốn ngay lập tức xông đến tính sổ với Tuyết Lưu Ly kia nhưng lại vấp phải sự cản trở về phía Trần gia. Mặc khác lần này cô là nhờ sự trợ giúp của Lý Dịch Phong nên dù sao cô cũng không thể làm liều, nếu không chỉ e sẽ làm liên lụy đến anh.
Mặc dù trong lòng Lý Tử Thất không cam tâm nhưng cô đành nháy mắt ra hiệu với Lý Dịch Phong.
“Chúng ta đi thôi.” - Lý Tử Thất quay đầu định sẽ rời đi. Lý Dịch Phong không ngờ cô lại chịu bỏ cuộc như vậy định thuyết phục cô ở lại. Thật ra với thế lực của anh thực chất không cần phải sợ gia tộc Trần gia này.
Nhưng anh vừa muốn gọi cô lại thì nghe tộc trưởng Trần gia lên tiếng.
“Đứng lại. Nơi đây là chỗ các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
Lý Tử Thất đang tâm tình không tốt nhưng cũng quay đầu lại. Cô cúi mặt xuống trước tộc trưởng nói.
“Việc ngày hôm nay là cháu đã lỗ mãn. Cháu xin lỗi các vị trưởng bối nhưng chuyện này dù sao cô ta cũng không thoát khỏi liên can. Nếu như các vị đã muốn bao che cho cô ta thì cháu đành phải nhờ đến pháp luật can thiệp.”
“Cô dám.” -Tộc trưởng chỉ vào người Lý Tử Thất tức giận.
Lý Tử Thất thản nhiên nói.
“Tại sao lại không dám? rõ ràng cô ta có hành vi muốn giết người thì phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Hơn nữa chứng cớ cũng đã đủ như vậy cô ta sẽ sớm vào nhà đá bóc lịch thôi.”
Nói xong Lý Tử Thất nhìn Tuyết Lưu Ly với ánh mắt sắc như dao. Cho dù có những thế lực cản trở nhưng với cá tính can trường của mình, Lý Tử Thất quyết sẽ không để kẻ có lòng dạ độc ác như vậy sống nhơn nhơ được. Cô cũng biết hôm nay cô làm lớn chuyện như vậy sẽ càng làm cho mối quan hệ giữa cô và Trần gia ngày càng xấu đi. Có lẽ cô sẽ không bao giờ được họ chấp nhận làm con dâu. Nghĩ đến đâu khóe mắt của Lý Tử Thất cay cay.
Trần Kỳ Minh nãy giờ giống như đang hóng chuyện bỗng dưng vỗ tay “bốp bốp.”
“Khẩu khí của cô cũng lớn lắm. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục lỗ mãng như vậy sẽ khiến người chịu thiệt thòi là Hoa Vinh.”
“Ý bác là sao?” -Lý Tử Thất ngạc nhiên.
“Ý của ta là nếu như cô còn gây bất lợi cho Tuyết Lưu Ly và cứ mãi đeo bám Hoa Vinh nữa thì chúng ta không còn cách nào khác sẽ phải trục xuất Hoa Vinh ra khỏi Trần gia xem cô làm gì được.”-Trần Kỳ Minh vừa nói vừa quay sang tộc trưởng ra hiệu.
Ông ta thấy Trần kỳ Minh ra ám hiệu cho mình liền hiểu ngay phụ họa theo.
“Đúng vậy, nếu như cô còn dây dưa với cháu ta thì ta cũng đành phải đuổi cổ nó thôi. Tất cả những gì mà chúng ta đã ban cho nó đều sẽ lấy lại hết tất cả. Đến lúc đó nó sẽ không còn gì nữa.”
Cao Ngọc Oánh mẹ của Hoa Vinh cũng liền bồi thêm một câu.
“Không phải cô nói là cô yêu nó thật lòng sao. Chẳng lẽ cô nỡ nhìn nó mất hết tất cả sao?”
Lý Tử Thất không ngờ bọn họ lại có thể hành xử như vậy, mượn chuyện này để bắt cô rời xa Hoa Vinh. Nhưng cô biết đấy chính là những bi kịch của những gia tộc hào môn mà cô thường xem trên ti vi. Chỉ có điều cô không ngờ hôm nay cô mới đích thân được chứng kiến.
Tuyết Lưu Ly nãy giờ đứng một bên cười khoái trá. Cô ta biết rõ mọi người Trần gia sẽ đứng ra bảo vệ cho cô ta chỉ cần cô làm ra vẻ đáng thương một chút thì tất cả mọi người sẽ đồng lòng tìm cách đuổi cổ Lý Tử Thất đi.
Bất giác Lý Tử Thất lúc này lại nhớ đến Hoa Vinh, từ lúc cô bị ám sát đến nay đã không hề được gặp anh. Trái tim này yêu anh là thật nhưng có lẽ duyên của anh và cô chỉ có thể đến đấy mà thôi.
Lý Tử Thất đau lòng nuốt nước mắt vào trong gật đầu nói.
“Được, cháu đồng ý sẽ bỏ qua chuyện của Tuyết Lưu Ly và sau này sẽ không bao giờ gặp Hoa Vinh nữa.”
Lý Dịch Phong ngỡ ngàng nhìn cô.
“Sao em lại nông nỗi như vậy chứ?”
Mặc dù trong lòng Lý Dịch phong vẫn còn yêu Lý Tử Thất nhưng anh sớm đã rút lui và chúc phúc cho hai người. Giờ đây Lý Tử Thất nói rằng cô sẽ bỏ cuộc khiến Lý Dịch Phong rất đau lòng cho cô.
Lý Tử Thất nhìn Lý Dịch Phong với ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Em biết anh muốn tốt cho em nhưng bây giờ em phải rời đi thôi.”
Nói rồi cô lững thững quay đi như người mất hồn. Lý Dịch Phong không còn cách nào khác đành phải chạy theo cô. Đám đông đi theo lặng lẽ cất bước theo. Trước khi rời khỏi Lý Tử Thất còn được nghe một câu từ Tuyết Lưu Ly kia.
“Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy chu đáo.” - Nói xong Tuyết Lưu Ly cười khoái trá.
Vỗn dĩ cô ta lo lắng chuyện Lý Tử Thất bị ám sát không thành nên vắt óc suy nghĩ làm cách nào