Theo kế hoạch thỏa thuận giữa Hoa Vinh và Tôn Hạo, khi vừa xuống máy bay họ sẽ gặp đội tháp tùng và cùng nhau trở về. Nhưng khi vừa đến nơi, Hoa Vinh ngó dáo dác nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy bóng Tôn Hạo cùng đàn em của mình đâu.
Anh thầm nghĩ chắc có lẽ bọn họ đến trễ hay thậm chí là đã quên mất. Nhưng Hoa Vinh chợt nhớ lại, Tôn Hạo từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn thận, đặc biệt là không bao giờ quên nhiệm vụ và đến trễ bao giờ.
“Anh đang tìm gì vậy?” -Lý Tử Thất thấy Hoa Vinh đưa mắt nhìn khắp nơi.
“Không, không có gì?”-Hoa Vinh lắc đầu, trong lòng thêm một nỗi lo lắng.
Hiện giờ không biết đám người Tôn Hạo liệu có tới hay không nên Hoa Vinh phân vân không biết nên đợi hay nên về. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh liền lấy điện thoại điện một cuộc gọi cho Tôn Hạo.
Đầu dây bên kia là một tiếng chuông ngân dài sau đó điện thoại báo tin không kết nối được. Hoa Vinh nhất thời cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Cậu sẽ không thể liên lạc được với cậu ta đâu?” -Hoa Vinh nghe tiếng người nói từ phía sau liền giật mình quay đầu lại.
Ạnh và Lý Tử Thất ngỡ ngàng vì trên sân bay xuất hiện một đám người lạ mặt không biết từ đâu tới. Bàn tay của họ ai nấy đều cầm súng. Không biết từ khi nào mà đám người này lại có thể dễ dàng đột nhập vào đây. Nhưng Hoa Vinh nhận ra người dẫn đầu phái đoàn hắc đạo này.
“Đã lâu không gặp đội trưởng Ngọc.”
Nghe Hoa Vinh nói, Ngọc Thanh Tùng khẽ mỉm cười.
“Tôi cũng đã lâu không gặp cậu rồi, thiếu gia.”
Hoa Vinh tâm thế bình thản đưa mắt nhìn khắp một lượt. Đội quân hùng hậu này xem ra cũng là quá phô trương đi. Những người trên sân bay thấy từ đâu bỗng xuất hiện một băng nhóm đầu gấu lại còn có vũ khí nên mọi người ai nấy đều hoảng loạn vội chạy đi nới khác. Những nhân viên hàng không trên sân bay muốn đến giải tán đám người này nhưng họ lại không dám chỉ có thể cùng với khách hàng của họ sơ tán đến vị trí an toàn.
“Các người sao hôm nay lại có nhã hứng mà đi dạo ở phi trường này vậy? Lại bày ra bộ dạng như sắp sửa đánh trận là cho ai xem? Hay là cảm thấy ở nhà nhàm chán quá không có chuyện gì làm nên định kéo hết ra đây đóng phim hành động sao?”- Hoa Vinh cố tình mỉa mai.
Ngọc Thanh Tùng ngước mặt nhìn Hoa Vinh biểu hiện vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu chủ, cậu đã thay đổi nhiều rồi. Nếu là trước kia thì cậu sẽ hỏi thẳng tôi là muốn làm gì chứ không phải dây dưa đùa giỡn như vậy. Có phải cô gái này đã làm cậu thay đổi có phải không?”
Ngọc Thanh Tùng vừa nói vừa chỉ tay vào Lý Tử Thất. Hoa Vinh thấy vậy liền đưa tay lên làm động tác chỉ trích Ngọc Thanh Tùng.
“Cô ấy không phải là người có thể cho anh chỉ trỏ bàn luận. Nói đi, thật ra các người muốn gì?” - Hoa Vinh tức giận.
Nghe vậy, Ngọc Thanh Tùng liền ra hiệu cho đồng đội lùi về phía sau rồi anh ta từ từ tiến đến chỗ Hoa Vinh.
“Lệnh của tộc trưởng ngày hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cô ta sống sót.”
Hoa Vinh chỉ chờ có thế liền trừng mắt ra nhìn Ngọc Thanh Tùng như muốn ăn tươi nuốt sống. Lý Tử Thất nghe vậy liền giật mình, cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, không ngờ những người trong Trần gia lại muốn giết cô. Trong khi đó Hoa Vinh lại có vẻ bình tĩnh hơn. Tình huống này anh cũng đã phần nào dự kiến từ trước. Lần này anh quyết tâm về nước là muốn đánh cược một phen, cái anh muốn cược chính là lòng dạ của những người ở trong gia tộc Trần thị. Anh vẫn luôn không muốn tin rằng họ lại có thể làm ra chuyện như vậy. Cho dù thủ đoạn của bọn họ anh ít nhiều gì cũng đã được chứng kiến.
Trong khi ở phi trường, mọi chuyện có vẻ trở nên căng thẳng thì cách đó khoảng năm mươi cây số. Một trận tông xe giữa hai đoàn xe với nhau trên một con đường làm cho những tài xế trong xe liền lạc tay lái, sau đó đâm sầm vào vạch phân cách. May mắn thay chẳng có ai bị thương bởi loại xe chuyên dụng này được thiết kế hòng làm giảm mức độ thiệt hại gây tai nạn. Khi những chiếc xe đã thôi đuổi theo nhau và ngừng hẳn. Những người trong đó liền mở cửa ra. Đầu tiên là Tôn Hạo cùng đồng bọn. Phía bên kia là một đám người lại mặt nữa.
“Các người rốt cuộc là ai?” -Tôn Hạo lớn tiếng nói.
Những tên bịt mặt bên kia tay cầm súng chĩa vào đám người của Tôn Hạo.
“Các anh không cần biết chúng tôi là ai, chỉ cần biết hôm nay chúng tôi có nhiệm vụ phải giữ chân các người tại đây. Khôn hồn thì mau bỏ súng xuống đầu hàng, chúng tôi có thể xem xét mà giữ lại tính mạng cho các người.” . Truyện hay luôn có tại -- trùmtruyệ n.C O M --
Tôn Hạo nhìn thấy hàng người đó xem chừng đông đúc như vậy, anh liền quay sang một đàn em bên cạnh nói nhỏ.
“Cậu mau phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp cho