Trong phòng của Cao Ngọc Oánh, hai người đang ngồi đối diện với nhau tình thế vô cùng căng thẳng. Tuyết Lưu Ly mỉm cười nham hiểm nhìn Cao Ngọc Oánh.
“Mẹ thấy trà này như thế nào? Là bố của con vất vả tìm kiếm khắp nơi mới được một cân này thôi đấy.”
Tuyết Lưu Ly vừa nói vừa rót nước nóng pha trà. Mẹ của Hoa Vinh cười nhàn nhạt.
“Con không cần phải tốn công như vậy đâu. Thật ra ta từ trước đến nay không quen uống loại trà đắc tiền này. Vả lại bên ta cũng có sẵn bộ đồ trà con không cần phải vất vả mà đem tất cả đến đây, như vậy cũng quá cực cho con rồi.”
Trong bụng Tuyết Lưu Ly lúc này là cả sự căm giận nhưng cô ta che giấu thật tài tình. Cao Ngọc Oánh biết rõ rằng cô ta đang diễn trò nên cũng vô cùng nhập vai phụ họa theo cô ta.
“Mẹ à, dù sao con cũng là hôn thê của anh ấy, là con dâu tương lai của mẹ. Mẹ không cần phải khách sáo với con đâu.” -Tuyết Lưu Ly tiếp lời.
Ngay lập tức Cao Ngọc Oánh liền đặt hai bàn tay lên vai Tuyết lưu Ly tỏ vẻ thân thiết.
“Con dâu à, không phải mẹ khách sáo mà là mẹ thương con quá cực khổ thôi.”
Tuyết Lưu Ly như muốn phá lên cười giễu cợt nhưng đang phải đóng vai con dâu thảo hiền nên đành ngậm miệng lại. Cô ta thầm cầu mong cho màn kịch này nhanh chóng hạ màn để cô ta có thể nhanh chóng thoát vai.
“Con mời mẹ uống trà.”-Tuyết Lưu Ly nâng tách trà bằng hai tay điệu bộ vô cùng lễ phép và cung kính.
Cao Ngọc Oánh mỉm cười lấy tay cầm lấy tách trà nhưng không đưa lên miệng mà chỉ xoay một vòng ngắm nghía rồi đặt xuống.
“Trà cũng đã mời rồi, bây giờ con có thể về được rồi.” -Nói rồi bà chỉ vào tách trà kia.
“Còn trà này lát nữa ta sẽ uống sao?”
Nghe Cao Ngọc Oánh từ chối, Tuyết Lưu Ly làm ra vẻ mặt tội nghiệp.
“Sao mẹ lại không chịu uống trà của con. Hay là mẹ e dè con bỏ cái gì đó vào sao?”
Cô ta nhanh chóng rót ra từ bình trà một tách nữa rồi nhanh chóng kê lên miệng uống một hơi. Sau đó cô ta giơ lên tách trà rỗng không.
“Mẹ thấy đó, con đã uống trước rồi. Bây giờ mẹ có thể yên tâm được rồi chứ.”
Cao Ngọc Oánh nhất thời rơi vào tình thế khó xử không biết trong đầu cô ta chứa thứ thuốc gì. Nhưng hiện tại nếu lại tiếp tục từ chối e sẽ không tiện nên miễn cưỡng nâng tách trà lên miệng uống một hơi. Sau đó cũng giơ tách trà rỗng không cho cô ta xem.
“Như vậy đã được chưa?”-Cao Ngọc Oánh tỏ vẻ chán ghét.
Tuyết Lưu Ly lại mỉm cười.
“Được, tất nhiên là được. Mẹ à, vốn dĩ con định sẽ cung kính mẹ cả đời nhưng tại sao mẹ lại tìm mọi cách chống đối con như vậy.”
Cao Ngọc Oánh ngước mắt lên nhìn cô ta nghiêm nghị.
“Rốt cuộc cô cũng chịu thừa nhận rồi. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng cô lại có thủ đoạn như vậy. Cô muốn giết cô ta thì thôi đi lại còn muốn giở trò hại con trai của ta nữa. Nếu đã chơi bài ngửa với nhau rồi thì bây giờ tôi cho cô một cơ hội, mau cút đi khỏi cái nhà này nếu không tôi sẽ không khách sáo với cô nữa.”
Cao Ngọc Oánh vừa nói xong bỗng dưng cảm thấy đầu óc choáng váng và cơ thể không còn sức lực nữa.
“Làm sao có thể.” -Giọng bà run run.
Tuyết Lưu Ly lúc này đắc chí vì đã đạt được mục đích.
“Ngạc nhiên lắm phải không? Chắc bà thắc mắc tại sao tôi lại hạ độc bà được trong khi tôi cũng uống trà chứ gì? Không ngại nói cho bà biết thật ra trong trà không có độc mà độc là ở trong chiếc tách trà.”
“Cô dám…” - Cao Ngọc Oánh vừa hét lên thì thân hình bà không còn trụ vững liền ngã xuống sàn nhà.
Tuyết Lưu Ly đứng dậy tới gần Cao Ngọc Oánh thủ thỉ.
“Có trách thì trách bà quá rãnh rỗi sinh ra nỗng nỗi, tự dưng lại xen vào việc của tôi làm gì. Nếu như bà an phận có thể tôi còn cho bà một con đường sống.”
“Rầm”- Tuyết Lưu Ly vừa nói dứt lời bỗng nhiên cánh cửa lớn bị người ta tông ra.
Cô ta hoảng loạn nhìn ra ngoài thì thấy Trần Kỳ Minh cùng vài thủ hạ của ông ta đã đến tự bao giờ.
“Bắt lấy cô ta.”- Trần Kỳ Minh vội vàng ra lệnh. Sau đó ông nhanh chóng tiến đến đỡ Cao Ngọc Oánh.
“Này phu nhân, có sao không?” -Trần Kỳ Minh hoảng hốt lay Cao Ngọc Oánh dậy nhưng bà đã ngất đi.
Tuyết Lưu Ly bị người của Trần kỳ Minh bắt lại liền nổi cơn thịnh nộ chống đối nhưng đã bị tay chân của ông dễ dàng khống chế.
“Thả ta ra, các người làm gì vậy?”
Trần Kỳ Minh thấy thái độ của cô ta như vậy thì vô cũng phẫn nộ.
“Nhốt cô ta lại cái đã. Còn những người khác mau chuẩn bị xe tôi phải chở bà ấy đến bệnh viện ngay lập tức.”
Mệnh lệnh của Trần Kỳ Minh ngay lập tức được thi hành. Tuyết Lưu Ly sau một hồi giãy giụa không được liền cười một cách điên loạn. Còn về phần Cao Ngọc Oánh được Trần Kỳ