Lúc Cao Ngọc Oánh tỉnh lại đã là hai ngày sau đó. Trong hai ngày này Trần Kỳ Minh nửa bước chưa từng rời đi. Cho đến khi bà trong cơn mê man tỉnh dậy đã thấy chồng mình túc trực ngay bên cạnh. Trần Kỳ Minh vì mải chăm sóc cho Cao Ngọc Oánh đến nỗi ngủ gục bên cạnh bà vì những đêm thiếu ngủ.
Cao Ngọc Oánh với tay lấy bàn tay mình chạm nhẹ vào đầu Trần Kỳ Minh.
“Lão gia.”-Trần Kỳ Minh như thoát khỏi cơn mộng mị bởi tiếng gọi thân quen.
Ông dụi mắt từ tỉnh lại.
“Phu nhân đã tỉnh rồi. Để tôi đi gọi bác sĩ.”
“Xin đừng.”-Cao Ngọc Oánh nói trong khó nhọc.
“Tôi muốn nhìn kỹ dáng vẻ của lão gia lúc này.” -Bà tiếp lời.
Trần Kỳ Minh không đi nữa liền ngồi xuống bên cạnh bà. Tình cảnh này làm cho Cao Ngọc Oánh nghĩ đến bọn họ trông giống như những cặp mới yêu. Điều này làm bà có chút không quen. Nhưng đối với những gì mà Trần Kỳ Minh biểu hiện, tuy bọn họ là một cặp vợ chồng già nhưng thật sự đang cảm thấy rất hạnh phúc.
“Hoa Vinh nó sao rồi?”- Cao Ngọc Oánh bất chợt nhớ đến Hoa Vinh.
Trần Kỳ Minh định không muốn nói mọi chuyện cho vợ mình nghe sợ bà ấy bị sốc nhưng khi suy đi nghĩ lại cho dù như thế nào cũng không thể trốn tránh mãi được.
“Hoa Vinh nó bị trúng hai phát đạn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Bác sĩ nói không biết đến khi nào nó mới có thể tỉnh lại, tất cả chỉ đành chờ một phép màu thôi.”
Cao Ngọc Oánh nghe vậy liền rất đau lòng. Đây là kết cục mà bà đã lường trước được nhưng lại không muốn nghĩ đến nhất. Lúc này bà vẫn luôn tự trách mình.
“Tại tôi, nếu như ngay từ đầu tôi đã có phòng bị với Tuyết Lưu Ly thì sự việc có lẽ không đến nỗi nào.”
Trần Kỳ Minh nghe vậy liền lắc đầu nói.
“Không phải là lỗi của bà. Thật ra tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Nếu như ngay từ đầu tôi để ý đến cô ta và quyết tâm can ngăn tộc trưởng đến cùng có thể sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Bây giờ chuyện đã đến nước này chỉ có thể kiên nhẫn chờ nó tỉnh lại.”
Nước mắt của Cao Ngọc Oánh lăn dài trên má.
“Còn cái cô gái mà nó yêu sao rồi?”-Cao Ngọc Oánh đột nhiên nghĩ đến Lý Tử Thất.
Trần Kỳ Minh thở dài.
“Nó bị sốc vì Hoa Vinh cứu nó mà bị trúng đạn. Hai ngày nước còn ngất xỉu tại chỗ nhưng giờ đã tỉnh. Bây giờ nó cũng như tôi đây, nửa bước không rời Hoa Vinh.”
Nghe đến đây hai người bỗng chốc im lặng không nói thêm câu nào nữa. Chắc cả hai người họ cuối cùng cũng đã nhận ra được thế nào là tình yêu thật sự. Trần Kỳ Minh nghĩ lại nếu như không có chuyện vợ ông bị trúng độc thì có lẽ ông sẽ không thể nào đồng cảm với tình yêu của hai đứa trẻ. Khi con người ta rơi vào hiểm nguy hoặc cận kề cái chết, có lẽ điều duy nhất mà họ nhận ra chính là tình yêu thật sự.
“Lão gia, tôi nghĩ nếu như Hoa Vinh nó có thể tỉnh lại. Chuyện giũa hai đứa nó chúng ta đừng ngăn cản nữa.”
Trần Kỳ Minh gật gù đồng tình nhưng vẫn nói.
“Chuyện đó chúng ta hãy bàn sau. Bây giờ hiện tại vẫn phải chờ Hoa Vinh nó tỉnh lại. Mặc khác bà cũng phải điều dưỡng cho thật tốt. Những chuyện còn lại tôi sẽ lo liệu.”
Cao phu nhân nghe vậy liền yên tâm một phần nào. Bà lại tiếp tục nhắm mắt đi vào cõi mơ. Trần Kỳ Minh vẫn chưa muốn rời đi mặc dù ông rất lo lắng cho tình hình của Hoa Vinh muốn ngay lập tức chạy đến đó xem tình hình của con trai ông. Nhưng hiện tại ông không thể để vợ của mình ở lại một mình được, mà giao cho người khác ông lại càng không yên tâm.
Mấy ngày hôm nay, tại Trần gia trang không khí vắng lặng đến đáng sợ. Tộc trưởng của gia tộc Trần thị là Trần Văn Hùng chỉ đóng cửa chính điện của mình không ra ngoài và cũng dặn dò quản gia là miễn tiếp khách. Chuyện này nhất thời cũng dễ hiểu bởi vì nội trong vòng một ngày trên dưới Trần gia trang náo loạn cả lên. Chính tay ông đã hại cháu đích tôn của mình, lại càng làm liên lụy cho con dâu của ông trúng độc suýt phải bỏ mạng. Giờ đây nhìn những việc tốt mà ông đang làm mới cảm thấy nản thân mình đã già quá nên lẩm cẩm mất rồi.
Trong chính điện là cả một không khí tĩnh lặng, nhưng chốc lát lại nghe tiếp ly tách vỡ. Trần Văn Hùng trong cơn nóng giận đã không giữ được bình tĩnh nữa. Nhưng thật ra lúc nào tính cách của ông ta cũng nóng vội như vậy. Người hầu qua lại không ai dám bén mảng đến khi vực chính điện. Ai nấy cũng đều sợ sệt một khi tộc trưởng nổi giận sẽ không biết ông ta có thể làm những gì nữa.
Chuyện đã xảy ra được mấy ngày nhưng Trần Văn Hùng vẫn không chấp nhận được sự thật là bản thân mình đã hồ đồ nên bị Tuyết Lưu Ly dắt mũi. Kể cả những lời khuyên ngăn của con dâu ông cũng không thèm nghe. Cho đến khi ông nhận được một cú điện thoại từ chính con trai mình đã kể hết sự thật cho ông ta nghe. Ông ta mới thực sự bàng hoàng nhưng có hối cũng không