Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, Hoa Vinh đã nằm hôn mê suốt trong một tháng đó. Những tháng ngày này đối với Lý Tử Thất là một sự đau khổ cũng là một niềm hạnh phúc bởi cô sắp được làm mẹ nhưng cha đứa bé vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói trường hợp này có lẽ sẽ tỉnh nhưng cũng có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh. Thế nhưng trái ngược với cách suy nghĩ thông thường, Lý Tử Thất bỗng dưng lại có một niềm tin tuyệt đối rằng Hoa Vinh nhất định sẽ tỉnh lại.
Những người của gia tộc Trần thị thường xuyên thay phiên nhau đến xem tình hình của Hoa Vinh và cũng là để động viên Lý Tử Thất. Ngay cả tộc trưởng Trần Văn Hùng cũng không còn né tránh lỗi lầm của ông ta gây ra. Nhờ sự thuyết phục của bố mẹ Hoa Vinh, Trần Văn Hùng cuối cùng cũng chịu đến xin lỗi Lý Tử Thất về những chuyện mà ông ta đã gây ra cho cô.
Lý Tử Thất không hề cảm giác khó chịu hay hận thù một chút nào mà trái lại cô vẫn tỏ ra cung kính Trần Văn Hùng và bày tỏ quan điểm sẽ không tính toán bất kỳ chuyện cũ nào nữa. Lúc này Trần Văn Hùng mới vỡ lẽ ra từ đầu đến cuối chính là bản thân ông không biết chọn cháu dâu nên mới để xảy ra cớ sự vậy.
Mùa xuân đang đi ngang thành phố này, trong lòng Lý Tử Thất có cảm giác nôn nao khó tả. Cô từ trước đến nay luôn đón mùa xuân trong sự cô độc còn giờ đây mùa xuân khẽ chạm vào khung cửa sổ nhưng cô vẫn phải tiếp tục đợi chờ một mùa xuân thật sự của cuộc đời mình. Có lẽ đợi chờ thật sự là hạnh phúc.
Lý Dịch Phong đã hay tin hai người gặp chuyện nên liền ngay lập tức đến thăm Hoa Vinh và Lý Tử Thất. Anh xót xa khi nhìn thấy cảnh Lý Tử Thất cẩn thận chăm sóc cho Hoa Vinh từng li từng tí, cũng xót xa khi được nghe kể Hoa Vinh vì cứu cô nên mới bị thương như vậy.
“Anh xin lỗi vì bây giờ mới biết chuyện này, nếu như anh cẩn thận hơn hai người sẽ không phải gặp chuyện như thế này.”
Lý Tử Thất lắc đầu nói.
“Không phải tại anh đâu anh đừng tự trách mình nữa. Đây là cửa ải mà em và anh ấy phải đi qua không liên quan tới bất cứ ai. Kể cả những người đã trực tiếp gây ra. Bây giờ em còn chỉ biết chờ đợi anh ấy tỉnh lại. Những chuyện khác đối với em như mây gió thoảng qua.”
Lý Dịch Phong gật đầu nhưng vẫn rất đau lòng cho hai người.
“Vất vả cho em rồi.”
Sau đó anh quay sang nhìn Hoa Vinh đang nằm đó trong lòng thầm nói.
“Hoa Vinh, anh có nghe gì không? Cô ấy đang mong anh tỉnh lại từng giờ từng phút. Anh đừng làm tôi thất vọng đấy, vì nếu như vậy tôi sẽ rất hối hận vì đã thành toàn cho hai người.”
Lý Dịch Phong nhìn Hoa Vinh một lát rồi rời đi. Còn lại Lý Tử Thất một mình với nỗi buồn triền miên không dứt.
Cơn mưa xuân đầu tiên vội lướt qua nhẹ nhàng như một tấm lụa mỏng, nếu ai không để ý sẽ không thể cảm nhận được. Lý Tử Thất nhìn những bụi mưa phùn rơi trên quần áo mình nhưng không làm cô ướt. Tôn Hạo đã khỏe lại nhưng vẫn chưa rời đi, anh tức trực ở bệnh viện để giúp Lý Tử Thất chăm sóc cho Hoa Vinh.
“Tôn Hạo, cậu có nghĩ đến khi cơn mưa này tan biến sẽ xuất hiện một cầu vồng thật đẹp không?”
Tôn Hạo cũng nhìn qua màn mưa cảm thán nói.
“Khó lắm, bởi vì bây giờ trời không có nắng sẽ không có tia sáng chiếu qua những giọt nước hình