Nhịn đói cả một ngày khiến Lý Tử Thất vô cùng mệt mỏi, cả người ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Hôm qua cô chỉ ăn có một bữa từ tận năm giờ sáng, sau đó tập súng mệt lả người về cũng chỉ gặm thêm quả táo. Bây giờ quả thực bụng cô sắp dán vào lưng rồi.
Nhận ra hôm nay dậy muộn hơn mọi ngày một tiếng, Lý Tử Thất nghi hoặc, nhưng cô vẫn chóng xuống lầu, vội vàng ngồi vào bàn ăn. Nhìn bàn ăn vẫn phong phú như mọi ngày, cô bất chợt nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Trần Hoa Vinh buông điện thoại trong tay, hướng cô lạnh lùng nói
“Hôm qua chỉ là cảnh cáo. Cô đừng nghĩ đến rời khỏi đây. Tôi không hy vọng cô ra ngoài gặp chuyện còn nói là do tôi”
Lý Tử Thất nghe đến đây lại cảm thấy không muốn động đũa. Nghĩ đến chuyện anh ta tự tiện quyết định mọi thứ, tự cao tự đại ra lệnh cho mình là cô lại sôi máu. Nhưng cô rất đói, cho dù có muốn chống đối Trần Hoa Vinh thì cũng không ngốc đến mức tự ngược đãi chính mình.
“Nếu như anh không tùy tiện ép buộc tôi, tôi cũng không làm ra cái hạ sách này” - nói xong cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm ăn uống.
Trần Hoa Vinh cũng biết hiện giờ nói chuyện với cô cũng không có tác dụng. Trong chuyện này đúng là anh không đúng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Để cô về trường, bọn Đại Hoàng nhất định sẽ tìm đến không tha cho cô. Còn khuyên cô nghỉ học kỳ này, đợi đến lúc thuyết phục được cô chắc cũng hết năm.
Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Lý Tử Thất vẫn không thể không đi luyện bắn súng. Đối với việc này cô ít nhiều cũng có hứng thú nên vẫn luôn không có ý định từ chối.
Trần Hoa Vinh vẫn luôn quan tâm đến tiến độ học bắn súng của Lý Tử Thất. Anh không muốn ngày ngày cô đều mang tâm lý đối chọi, một hai muốn bỏ trốn nên vẫn muốn cô nhanh chóng học thêm được kỹ năng phòng thân này. Chỉ cần cô luyện thành, anh sẽ để cô tự do. Nhưng Trần Hoa Vinh vẫn luôn không nói cho Lý Tử Thất biết ý đồ này của anh. Lý Tử Thất cố chấp như vậy, nếu biết ý đồ của anh thì sẽ ngày ngày dùng hết tốc lực nhanh nhất học được kỹ thuật bắn súng. Không hiểu sao anh luôn có cảm giác không muốn để cô đi. Không chỉ vì an nguy của cô, anh thực sự muốn giữ cô lại nơi này.
Hôm nay Lý Tử Thất cảm thấy hơi kỳ lạ. Trước sân căn nhà gỗ nhỏ sạch sẽ lạ thường. Những cây mộc nhân thung vẫn ở nguyên vị trí, nhưng xung quanh thường có cành cây rơi rụng đã được dọn dẹp, chỉ còn lác đác lá rơi. Nhìn thấy sự nghi hoặc của cô, Trần Hoa Vinh ngay lập tức biết cô nghi hoặc cái gì, bèn giải thích
“Từ hôm nay cô sẽ luyện cả võ nữa. Giờ học bắn súng cũng sẽ tăng thêm hai tiếng. Buổi trưa không cần về biệt thự, sẽ có người mang đồ ăn qua đây”.
Cường độ tập luyện cao như vậy, anh ta là định dùng cách này phạt mình sao?
Lý Tử Thất khẳng định người này đang muốn rút cạn sức lực để mình không còn thời gian mà nghĩ đến việc trốn đi nữa. Bằng không tại sao tự dưng lại tăng cường độ tập luyện lên như vậy.
“Nhưng không phải nói Tôn Hạo rất bận sao? Anh ta còn dạy thêm được hai tiếng nữa? Người dạy võ là ai?”
Cô không vội phản bác lịch trình mệt mỏi này. Trong thời gian ngắn nhất định người này sẽ vô cùng cảnh giác, nếu như cô có ý định trốn đi khẳng định sẽ không thành. Hơn nữa cô cũng không thể dùng con đường cũ được. Trải qua hai lần thất bại, Lý Tử Thất đã rút ra được kết luận rằng người này rất cảnh giác hơn nữa quanh biệt thự được canh chừng vô cùng tốt.
Tâm trí Lý Tử Thất lại bay về cánh rừng hai bên lối đi nhỏ. Ngày thường cô không hề thấy ai đi qua đó, hẳn là rất vắng. Chỉ có điều cô còn chưa biết khu rừng đó như thế nào, không muốn mạo hiểm.
Lý Tử Thất đặt xong câu hỏi cũng quên không để ý Trần Hoa Vinh chẳng trả lời mình mà đã suy nghĩ sang chuyện khác. Nhưng ngay khi cô đặt chân xuống trường bắn thì cũng biết ngay được người dạy mình đã đổi sang người khác, không phải Tôn Hạo. Người lạ mặt thấy Trần Hoa Vinh liền cúi người chào một tiếng “Lão đại!!!”, tư thế vô cùng nghiêm cẩn, không thoải mái như Tôn Hạo, hẳn là cấp dưới của Tôn Hạo đi.
“Ừm. Cậu phụ trách cô ấy, dạy cẩn thận. Tình hình như thế nào hẳn là Tôn Hạo đã nói qua với cậu rồi?” - Trần Hoa Vinh lạnh lùng đáp lời.
“Vâng. Tôi sẽ cố gắng làm thật tốt” - người kia một mực hướng Trần Hoa Vinh, cũng chưa nhìn sang Lý Tử Thất lấy một lần. Lý Tử Thất thấy mình như bị cho ra rìa mặc dù cô mới là nhân vật chính trong buổi huấn luyện này, liền chủ động tiến lên trước chào hỏi đối phương
“Xin chào, tôi là Lý Tử Thất”
“Chào cô, gọi tôi Đỗ Nam là được rồi”
“Đỗ Nam? Anh và Đỗ Vy có liên quan gì sao?” - nghe thấy cái tên này Lý Tử Thất bất chợt nhớ đến cô gái xinh đẹp hôm trước mình gặp, cảm thấy hai người này cũng khá giống nhau.
“Đó là chị tôi” - người kia đáp, khuôn mặt vẫn là một vẻ nghiêm túc. Có lẽ còn có Lão đại ở đây, anh ta cũng không tránh khỏi căng thẳng, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp. Chà, tố chất tâm lý hoàn toàn không đọ được với ba người kia.
Cũng không thể trách Đỗ Nam căng thẳng, mặc dù là em trai của một trong ba tâm phúc của Trần Hoa Vinh, nhưng Đỗ Nam cũng chỉ mới gia nhập chưa lâu. Tuổi cậu còn trẻ, lại mới chỉ trải qua huấn luyện, chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Đây lại là lần đầu tiên được làm việc do chính Lão đại yêu cầu, cho dù chỉ là huấn luyện một cô gái nhưng anh cũng cảm thấy trách nhiệm to lớn nặng nề. Theo như lời chị cậu nói, Lão đại đối xứ với cô gái này rất đặc biệt.
Tôn Hạo lại vi vu đến chân trời khác làm nhiệm vụ, tạm thời không thể phân thân để giúp huấn luyện cho Lý Tử Thất liền đề cử Đỗ Nam. Cậu ấy dù ít kinh nghiệm thực chiến nhưng là một xạ thủ có thiên phú, năng lực học tập mạnh lại thông minh, đây cũng coi như là một bài kiểm tra năng lực luôn.
Hôm nay Trần Hoa Vinh đặc biệt ở lại xem hai người luyện tập hơn hai giờ. Có lẽ anh cũng chưa thực yên tâm